Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 774 - Chương 774: Con Heo Vàng Lớn

Chương 774: Con Heo Vàng Lớn Chương 774: Con Heo Vàng Lớn

Đào Tử nghe thấy tiếng rao, quay đầu lại nhìn thì thấy một ông chú cầm trên tay rất nhiều cái vòng đang cất tiếng rao ở đằng kia.

Dưới đất bày ra rất nhiều ô tô, gấu bông, heo đất... ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của cô bé.

Lúc này có vài người cầm cái vòng, Đào Tử lập tức chạy tới, tò mò nhìn người khác chơi.

“Mại dô, mau đến xem, mau đến xem, chỉ cần hai đồng, chỉ cần hai đồng liền có thể ẵm heo vàng một tám tám tám về nhà.”

Cùng với tiếng rao của chủ sạp, ánh mắt của mọi người hướng về con heo đất vàng ở dãy cuối cùng của sạp hàng.

Chú heo vàng chói loá được đặt trên chiếc ghế đẩu thấp là giải thưởng lớn nhất trong sạp hàng.

“Ông chủ, có thật không? Con heo này bằng vàng thật sao?? Nếu là vàng thật e rằng hơn một tám tám tám.” Có vị khách hàng cười hỏi.

“Nghĩ gì vậy, nghĩ gì vậy? Heo vàng đương nhiên là giả rồi, con heo vàng lớn như vậy thì tôi còn bày sạp làm gì? Chỉ là việc tôi nhét một ngàn tám trăm tám mươi tám tệ ở trong heo vàng thì tuyệt đối là thật.”

Chủ sạp là một ông chú tầm ba mươi tuổi đổ lại, vì để lấy lòng tin của mọi người, anh ta thậm chí còn mở nắp phía dưới heo đất rồi lấy ra một cuộn tiền đỏ au, Đào Tử nhìn thấy thì mắt liền sáng lên.

Màu đỏ, giá trị tiền lớn nhất, nhiều quá đi.

“Ông chủ, con heo vàng lớn như vậy, có vừa cái vòng không thế?” Lại có một khách hàng khác hỏi.

“Tất nhiên vừa rồi, tôi bày sạp hàng kinh doanh trung thực, không gạt người khác.” Nói xong còn cầm cái vòng làm mẫu, quả nhiên vừa.

Nhưng nó chỉ vừa khít con heo, chỉ cần lệch một chút, thì không thể ném vào được.

“Như vậy có quá khó không vậy?”

Trong lúc nói chuyện thì đã có rất nhiều người tụ tập xung quanh.

Loại trò chơi có tính chất cá cược như này là hấp dẫn nhất, chưa kể cược một lần chỉ cần hai đồng, đối với người ờ nông thôn mà nói thì giá vốn không cao.

“Nếu thấy khó thì có thể ném mấy cái nhỏ hơn ở bên cạnh.”

Chủ sạp hàng chỉ vào những ống tiết kiệm hình mười hai con giáp ở hàng cuối cùng, những ống tiết kiệm này nhỏ hơn một tí, cái vòng sẽ dễ dàng được ném vào hơn.

“Trong những ống tiết kiệm này đều có tiền, ít nhất là tám mươi tám đồng, cái này phải xem vận may của mọi người rồi.” Ông chủ cười nói.

Ông chủ biết cách kinh doanh, thế mà lại còn kết hợp trò ném vòng với hộp bí mật lại với nhau.

Quả nhiên chẳng mấy chốc anh ta đã bán được rất nhiều cái vòng.

Ai cũng nghĩ rằng mình sẽ làm được, bản thân nhất định là người may mắn.

Nhưng thực tế lại tát vào mặt của họ, nói cho họ biết một sự thật, họ không phải người may mắn.

Đào Tử ngồi xổm ở đó và quan sát khoảng mười phút, chỉ có một tiểu ca ca ném trúng một cái cốc gốm, một ông chú ném được chai dầu gội.

Còn những người khác thì trắng tay.

Ném trúng đương nhiên do may mắn, những cái vòng của người khác thì không biết bay đi đâu.

Bởi vì buổi sáng trời có chút gió, cái vòng thì làm bằng nhựa, gió thổi qua thì nó liền bay xa khỏi mục tiêu.

“Sao thế? Con cũng muốn chơi à?”

Hà Tứ Hải thấy Đào Tử ngồi xổm ở đó không chịu rời đi, thế là ghé sát tai cô bé hỏi.

Đào Tử lập tức gật đầu, sau đó đưa năm mươi tệ trong tay cho Hà Tứ Hải xem.

“Ba, tiền này của con có đủ mua vòng không?” Đào Tử hỏi.

“Tất nhiên là đủ, nhưng con không thể mua hết cùng một lúc, mua năm cái vòng là được rồi, phần còn thừa giữ lại để mua món khác mà con muốn nữa.” Hà Tứ Hải nói.

Đào Tử nghe xong liền nhảy cẫng lên vui sướng.

Sau đó chạy đến chỗ sạp hàng rồi đưa năm mươi tệ cho ông chủ sạp.

“Được rồi, hai mươi lăm vòng đúng không?” Đôi mắt ông chủ sạp hàng sáng lên, chuẩn bị đếm vòng.

“Không, năm vòng là được rồi.” Hà Tứ Hải vội nói.

Chủ sạp hơi thất vọng, nhưng vẫn đưa năm cái vòng cho Đào Tử, sau đó thối lại hai tờ hai mươi đồng cho Đào Tử.

Đào Tử nhìn tờ tiền của mình, không chỉ đổi được năm cái vòng, mà còn đổi được hai tờ tiền nên cực kì ngạc nhiên và vui sướng.

“Được rồi, con thử xem.” Hà Tứ Hải lấy hết đồ trong tay cô bé, chỉ đưa cho cô bé một cái vòng.

“Dạ.” Đào Tử cầm lấy cái vòng, lập tực chạy đến chỗ heo vàng, dẫn đến xung quanh truyền đến một tràng cười.

“Như vậy không được, phải đứng ở vạch bên ngoài.” Chủ sạp cười rồi kéo cô bé quay lại.

“Đứng vạch ngoài con không với tới.” Đào Tử nghiêm túc nói.

Đám đông càng thêm vui hơn.

Có người hét lên: “Chính là để em không với tới được, nếu em với tới, ông chủ sẽ lỗ chết mất.”

Đào Tử ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải ở bên cạnh.

Hà Tứ Hải xoa đầu cô bé rồi cười nói: “Luật chơi là như vậy đấy, con nhìn hiện tại có ai giẫm lên cái vạch ngoài này chưa?”

Đào Tử lắc đầu.

“Vậy thì đúng rồi, nếu đã chơi trò này thì phải tuân thủ luật chơi, không ném được cũng không sao.” Hà Tứ Hải nói.

“Nhất định phải ném trúng.” Đào Tử nắm chặt nắm đấm tự cổ vũ bản thân.

“Được rồi, con nhanh ném đi, ném xong chúng ta sẽ đi mua thứ con muốn lúc nãy.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậng ạ.”

Đào Tử nói xong, hai tay dùng lực ném lên không trung.

“Phải ném về phía trước, em ném lên trời…”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment