Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 775 - Chương 775: Con Heo Vàng Lớn (2)

Chương 775: Con Heo Vàng Lớn (2) Chương 775: Con Heo Vàng Lớn (2)

Một số người thì xem, một số khác không nhịn được mà chỉ cho kinh nghiệm mà họ đút kết được.

Nhưng chưa kịp dứt lời, chiếc vòng nhựa đã trực tiếp rơi từ trên trời xuống đất, trúng ngay chiếc đồng hồ báo thức nhỏ hình con chuột.

“Chỉ là may mắn thôi mà ...” Người nào đó ở bên cạnh chua xót nói.

Ngay cả ông chủ cũng nói như vậy, cất cái vòng đi, đưa đồng hồ báo thức cho Hà Tứ Hải nói: “Cô bé thật may mắn.”

Hà Tứ Hải mỉm cười rồi lại đưa một cái vòng khác cho Đào Tử.

Đào Tử lấy cái vòng, một lần nữa tuỳ tiện ném đi, không theo bất kỳ quy tắc nào.

Nhưng lần này không ai truyền thụ kinh nghiệm cho cô bé nữa.

Cái vòng rơi xuống đất, nảy lên hai lần, lăn lông lốc về phía trước, cuối cùng ngã trúng vào một chén dâu tây nhỏ.

“Rất đẹp, chất lượng cũng rất tốt.” Hà Tứ Hải sau khi nhận được thì cười nói với Đào Tử.

“Nhưng con muốn con heo đó.” Đào Tử chỉ vào con heo vàng trên chiếc ghế đẩu thấp ở phía sau.

“Vậy thì hơi khó, lực của em yếu, không thể ném xa như vậy được.” Bên cạnh có người hóng chuyện nói.

Đào Tử không phục, lấy một cái vòng từ tay Hà Tứ Hải, dùng hết sức bình sinh rồi ném nó đi.

Cô bé muốn chứng minh mình là Hercules và có thể ném nó đi xa.

Nhưng quả thực nó bị ném đi khá xa, vị trí cũng bị lệch rất xa luôn.

“Hay là ba ném thử giúp con nhé?” Hà Tứ Hải cười hỏi.

“Không muốn, con có thể tự làm.” Đào Tử quyết liệt nói.

“Đúng vậy, cô bé cố lên.” Ông chủ bên cạnh chó chút buồn cười nói.

“Phải ngắm chuẩn, lực không được quá mạnh, cũng không được quá yếu...”

Anh ta thậm chí còn truyền thụ kinh nghiệm cho Đào Tử, tất nhiên, anh ta chắc chắn 100% rằng Đào Tử không thể ném trúng.

Đào Tử ngước cổ lên nhìn anh ta, nghe anh ta nói xong, sau đó cảm thấy mình đã học được tuyệt chiêu.

Lại ném cái vòng trong tay đi, quả nhiên sau khi học được “tuyệt chiêu” thì hiệu quả cực kỳ tốt.

Cái vòng bay trong không trung rồi rơi xuống.

Sau đó……

“Wow… thực sự trúng rồi.” Những người xung quanh ngạc nhiên nói.

Đào Tử trái lại không vui lắm, vì cô bé ném trúng ống tiết kiệm hình con chó, không phải con heo vàng to mà cô bé muốn.

“Nhanh xem thử đi, xem thử bao nhiêu tiền.” Những người xung quanh rất tò mò, không ngừng thúc giục.

Có điều sắc mặt ông chủ không tốt cho lắm.

Hà Tứ Hải tò mò móc ra, quả nhiên móc được một cuộn tiền rồi đếm thử, thế mà có tới một trăm tám mươi tám đồng.

Chủ sạp thở phào nhẹ nhõm, sau đó lớn tiếng nói với xung quanh: “Tôi nói rồi, trong mỗi ống tiết kiệm đều có tiền, nhất định không dưới tám mươi tám tệ, bây giờ mọi người thấy hết rồi chứ?”

Nhiều người thấy có tiền thật, ồ ạt bỏ tiền ra mua vòng, lúc này sắc mặt ông chủ mới đỡ hơn.

“Vẫn còn một cái, ném xong chúng ta về thôi, hơn hai trăm tệ đủ cho con mua đồ rồi.” Hà Tứ Hải đưa cái vòng cuối cùng cho Đào Tử.

“Nhưng con muốn con heo lớn đó.” Đào Tử lại chỉ vào con heo vàng rồi lẩm bẩm.

“Ba cũng muốn, nhưng ném không trúng thì biết làm sao đây?” Hà Tứ Hải nhún vai.

“╭ (╯ ^ ╰) ╮, con nhất định sẽ ném được.” Đào Tử ném cái vòng đi.

Vẫn chưa rơi xuống thì mọi người đều biết rằng kết thúc rồi, vì nó bị ném đi quá cao.

Đào Tử cũng tự biết điều đó, cô bé phồng má thổi phù phù vài cái, muốn tăng tốc độ cho cái vòng.

Không ngờ có một cơn gió thổi qua, cái vòng lắc lư bay tới ngay đầu con heo vàng rồi rơi xuống trúng ngay con heo.

Xung quanh im lặng một lúc, sau đó náo nhiệt lên, thu hút thêm nhiều người đến xem.

Đào Tử nhảy cẫng lên phấn khích.

Sắc mặt chỉ mới giãn ra của ông chủ giờ lại trở nên khó coi hơn.

“Ông chủ, anh sẽ không trốn nợ đấy chứ?” Hà Tứ Hải mỉm cười nhìn ông chủ.

Những người xung quanh cũng nhìn ông chủ, muốn xem anh ta có thực sự muốn trốn nợ hay không.

Có bao nhiêu người nhìn như vậy, sao ông chủ dám khất nợ chứ, chỉ có thể tức giận dúi con heo vàng vào trong lòng Hà Tứ Hải.

“Đào Tử, nói chúc mừng năm mới với ông chủ đi.” Hà Tứ Hải cũng không để tâm, thay vào đó cúi đầu nói với Đào Tử.

“Ông chủ, năm mới vui vẻ.” Đào Tử lập tức nói.

Ông chủ liếc nhìn Đào Tử, quay đầu lại rồi xua tay, xót túi cực kỳ.

Hà Tứ Hải liếc nhìn từ trên lưng con heo, thấy tiền vẫn còn bên trong, thế là hắn kéo Đào Tử lại nói: “Đi thôi.”

“Mở ra xem, mở ra xem.” Mấy người hóng chuyện hét lên, nhưng Hà Tứ Hải vờ như không nghe

Sau khi lách ra khỏi đám đông, Đào Tử nóng lòng nói: “Ba ơi, đưa con ôm đi, mau đưa con ôm.”

Hà Tứ Hải có chút buồn cười dúi con heo vàng vào lòng cô bé.

Thế là một cô bé nhỏ ôm một con heo vàng lớn, trên con phố tấp nập người qua lại, bước đi hống hách, đi một bước thì chao đảo hết ba bước, đến nỗi khiến người đi đường phải vội né ra vì sợ đụng ngã cô bé.

Giàu có thì hống hách như vậy à.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment