Trương Lộc đứng ở trong sân, lắc hông duỗi chân, ngáp một cái thật lớn.
“Được rồi, người to như vậy thì đừng đứng đây, mau đi đánh răng rửa mặt đi.” một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Bà nội, bà dậy rồi.” Trương Lộc giật nảy mình quay đầu lại hỏi.
“Đã là lúc nào rồi hả, bộ ai ai cũng lười như con sao? Ngủ tới bây giờ?” bà nội trợn mắt nói.
“Không phải tiểu Chu còn chưa dậy đó sao?” Trương Lộc bất mãn lẩm bẩm.
“Thằng bé và Đào Tử sớm đã dậy đi chợ rồi, có lẽ sắp quay về rồi.” bà nội nói.
“Bà ơi, tiểu Chu quay về thì bà không còn yêu con nữa, thiên vị.” Trương Lộc nắm lấy cánh tay bà rồi nũng nịu nói.
“Cái con nhóc này, nói bừa gì thế?” bà nội mỉm cười rồi vươn tay gõ nhẹ lên đầu cô.
“Con không nói bừa, sau khi tiểu Chu quay về, cảm thấy em ấy điểm nào cũng tốt, thế là bắt đầu chê con thế này, chê con thế nọ, trước đây bà không nói con lười, mỗi lần thức dậy đều hỏi con sao không ngủ thêm tí nữa?”
“Có sao?” bà nội ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên có.”
“Bà không nghĩ là có.”
“Có mà, có mà.”
“Thế cho là có vậy.”
“Thế cho... Í, bà nội thừa nhận rồi, bà thiên vị nhé.”
“Haha, được rồi, được rồi, bà biết rồi, sau này bà sẽ công bằng hơn, không nói tiểu Lộc nhà ta nữa.”
“Vậy thì còn được.”
“Chúng con về rồi đây.” lúc này, họ nghe thấy giọng nói của Đào Tử.
Trương Lộc lập tức nhảy tót ra ngoài, bà nội sững người một lúc thì mới kịp phản ứng lại.
“Con bé này.”
Bà nội bất lực lắc đầu, chậm rãi bước vào phòng ở phía trước.
Sau đó thấy Đào Tử đang ôm một con heo vàng lớn, Hà Tứ Hải khệ nệ xách đồ ở phía sau.
“Đây là gì thế?” Trương Lộc ngạc nhiên hỏi.
“Đây là heo vàng lớn của con.” Đào Tử vui vẻ nói.
“Con heo vàng lớn như vậy, cho chị được không?” Trương Lộc nói.
“Không.” Đào Tử lập tức xoay người tránh khỏi tay Trương Lộc.
“Oa, em nói vậy, chị tiểu Lộc đau lòng quá đi.” Trương Lộc giả bộ như sắp khóc.
“Chị đừng buồn, chị muốn mua cái gì thì em mua cho chị cái đó, em có nhiều tiền lắm.” Đào Tử ôm con heo vàng lớn, kiêu ngạo nói.
Sau đó cô bé cũng nói điều tương tự với bà nội của mình.
“Rất nhiều tiền, em có bao nhiêu tiền thế.” Trương Lộc tò mò hỏi.
“Rất rất nhiều tiền, không tin thì hỏi ba em đi.” Đào Tử nói.
“Hơn hai ngàn, nhưng bây giờ chỉ còn lại có hơn một ngàn thôi.”
Hà Tứ Hải đặt hết mấy cái túi trên tay mình lên trên bàn.
Đây là thứ mà con bé đã mua suốt chặng đường về nhà, toàn là những thứ buổi sáng muốn mua nhưng không mua được.
Vốn dĩ toàn mấy thứ linh tinh, thực ra cũng không tốn nhiều tiền lắm.
“Oa, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Bà nội đưa cho em, hay là bà cố cho em?” Trương Lộc ngạc nhiên hỏi.
Đào Tử kiễng chân lên, đặt con heo vàng to lên cái bàn ở kế bên rồi dùng ngón tay chỉ vào thái dương.
“Trí tuệ, số tiền này em kiếm được bằng trí tuệ đấy.”
Đào Tử một tay chống lên bàn, một chân chống xuống đất, vẻ mặt đắc ý nói.
Trương Lộc: ...
Luôn cảm thấy rằng cô bé đang cười nhạo vẻ ngoài ngốc nghếch của mình.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” bà nội tò mò hỏi.
Thế là Hà Tứ Hải đã nói cho họ nghe đại khái những gì đã xảy ra sáng nay.
Bà nội và Trương Lộc đều ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Đào Tử ở bên cạnh vẫn giữ khuôn mặt kiêu ngạo.
“Lúc ra ngoài chỉ có một đồng, trong một buổi sáng kiếm về hai ngàn đồng?” Trương Lộc lẩm bẩm.
“Chính xác là hai ngàn một trăm mười sáu đồng, ngoài ra còn kèm theo một chiếc đồng hồ báo thức, một chiếc bát gốm nhỏ, một ống tiết kiệm hình chó con và một con heo đất màu vàng lớn.” Hà Tứ Hải nói.
“Haha, Đào Tử chắc chắn là Phúc Nữ chuyển thế, khi lớn nhất định sẽ tài giỏi.” bà nội ở bên cạnh vui vẻ nói.
“Mọi người muốn ăn gì, con mua cho.” Đào Tử vẫy vẫy cái tay nhỏ bé, cực kỳ khí phách nói.
“Đào Tử, Đào Tử, lát ăn cơm xong chúng ta lại đi ném vòng, chị cũng muốn ôm một con heo vàng lớn về.” Trương Lộc nói chắc như đinh đóng cột.
“Thôi đi, đừng lãng phí tiền bạc.” Hà Tứ Hải chưa kịp nói thì bà nội đã vội thốt lên.
“Bà nội ~” Trương Lộc nũng nịu lắc lắc cánh tay bà nội.
“Được rồi, được rồi, đừng lắc nữa, còn lắc tiếp bà cho con lắc tới rớt tay luôn.” bà nội cười nói.
“Ăn sáng thôi.” đúng lúc này Dương Bội Lan bước vào và nói.
Đào Tử lập tức ôm con heo vàng lớn rồi bước tới khoe.
Ngay cả khi đang ăn sáng, cô bé cũng phải đặt con heo vàng to của mình lên trên bàn để nhìn.
Nhìn bộ dạng đáng yêu như này của cô bé, mọi người còn có thể nói gì nữa, đương nhiên cũng chiều theo cô bé luôn.
Ăn sáng xong, còn chưa đợi Trương Lộc dẫn Đào Tử đi ném vòng thì Nghiêm Tú Ảnh đã đến rủ Trương Lộc đi chơi.
“Mọi người đi đi, tôi không đi đâu.” Trương Lộc muốn gọi Hà Tứ Hải.
Nhưng Hà Tứ Hải đã từ chối, hai người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ, cậu ta đi theo làm gì chứ.
“Mọi người trông nom kỹ Đào Tử nhé.” Hà Tứ Hải dặn dò.
“Biết rồi, yên tâm đi.” Hà Tứ Hải không đi, họ cũng không ép buộc.
Thế là hai người mỗi người nắm lấy một tay của Đào Tử đi ra ngoài.
“Sao con không đi với họ?” bà nội hỏi.
“Ba người con gái, con theo làm gì chứ.”
“Thực ra Tú Ảnh rất tốt, nếu không có Vãn Vãn, bà thực sự hy vọng con bé có thể làm cháu dâu của bà.” bà nội cười nói.
“Bà nội, sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa.”
“Tại sao thế.”
“Con sợ Vãn Vãn nghe thấy sẽ ghen.”
“Haha, thằng nhóc này, biết thương vợ rồi cơ, cháu trai của bà đã lớn thật rồi.”
Bà nội nói đấy rồi lại chợt buồn đấy, khiến Hà Tứ Hải lúng túng an ủi.
“Không sao, không sao, bà nội chỉ nghĩ con đã trưởng thành rồi, bà nội vui lắm…”
“Vậy bà có thể kể cho con nghe về mẹ của Tú Ảnh được không?” Hà Tứ Hải nói.
“Mẹ của Tú Ảnh? Bà ấy đã chết bao nhiêu năm rồi, còn gì để nói nữa chứ? Sao đột nhiên lại hỏi thăm bà ấy?” bà nội thắc mắc hỏi.
“Bởi vì bà ấy đã luôn đi theo chú Nghiêm, trước giờ chưa từng rời xa.”
Bà nội nghe xong liền bị doạ “Cái này ... cái này ...”
“Được rồi bà nội, có con ở đây, bà đừng sợ, hơn nữa người chết đi rồi biến thành quỷ, thực ra chỉ là như vậy thôi, không có gì phải sợ cả.” Hà Tứ Hải vội vàng an ủi.
Bà nội nghĩ lại thấy cũng đúng, cháu bà là thần tiên, bà còn sợ gì chứ, lẽ nào bà ấy thành quỷ còn dám hại mình? Hơn nữa Xuân Vũ cũng không phải loại người như vậy.
“Nhưng nếu con muốn hỏi chuyện của mẹ Tú Ảnh thì có thể đi hỏi mẹ của con, mẹ con với bà ấy không chỉ là bạn mà còn là bạn học, quan hệ rất tốt” bà nội nói.
“Cũng đúng, con sẽ đi hỏi.”
Hà Tứ Hải nói xong liền quay người định tìm Dương Bội Lan, bà nội cũng tò mò đi theo.
Dương Bội Lan và Trương Lục Quân đang rửa bát và chuẩn bị bữa trưa trong bếp.
Thấy Hà Tứ Hải đi vào cùng với bà nội.
Có chút thắc mắc hỏi: “Sao thế?”
“Tứ Hải muốn hỏi chuyện của Xuân Vũ.” Bà nội nói.
“Xuân Vũ?” hai vợ chồng nhất thời chưa kịp phản ứng, chủ yếu do đã nhiều năm không nhắc đến cái tên này rồi.
“Là mẹ của Tú Ảnh ấy.” bà nội lại nói.
“Sao lại đột nhiên hỏi chuyện bà ấy làm gì?” Trương Lục Quân ngạc nhiên hỏi.
“Bởi vì bà ấy luôn ở bên chú Nghiêm, trước giờ chưa từng rời đi.” Hà Tứ Hải nói.
Trương Lục Quân và Dương Bội Lan đều sững sờ.
“Con nói có thật không?” Dương Bội Lan trầm giọng hỏi.
“Con có cần gạt mẹ chuyện này không chứ?”
“Ý mẹ không phải thế, ý mẹ không phải thế.” Dương Bội Lan tỏ ra bối rối, sợ Hà Tứ Hải sẽ không vui.
“Được rồi, tiểu Chu… Tứ Hải chỉ là thuận miệng nói thôi, em lo gì chứ, chỉ là với tình cảm mà Xuân Vũ dành cho Chấn Hưng thì chuyện mấy năm nay không rời đi cũng có thể hiểu được.
“Nhưng ... hôm qua con nghe Tú Ảnh với tiểu Lộc nói ba cô ấy hình như có thích một người phụ nữ, nhưng sợ cô ấy không vui nên mãi vẫn chưa nói cho cô ấy.” Hà Tứ Hải nói.
Đây cũng là lý do tại sao cậu ta hỏi Trương Lục Quân và mọi người về Cố Xuân Vũ.
Hai vợ chồng Trương Lục Quân nghe xong thì ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
------
Dịch: MBMH Translate