Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 777 - Chương 777: Đánh Nhau Rồi

Chương 777: Đánh Nhau Rồi Chương 777: Đánh Nhau Rồi

“Khi còn trẻ, mẹ và Xuân Vũ đều là sinh viên của Đại học nông nghiệp, nhưng gia đình bà ấy là người bản địa sống ở Hồng Thành, mẹ thì là sinh viên từ Tuyền Thành tới đó học, khi ấy cuộc sống vẫn còn lạ lẫm, bà ấy đã giúp đỡ mẹ rất nhiều.”

“Hai chúng ta không những học cùng chuyên ngành, mà còn ở chung ký túc xá, hồi đó cuộc sống rất khổ cực, ngày nào cũng phải ăn dưa muối, gặp bánh bao, Xuân Vũ thường hay đem đồ ăn ở nhà tới cho mẹ.”

Dương Bội Lan khẽ cười nói, dường như đang nhớ lại quãng thời gian tươi trẻ đã qua đi đó.

“Hai người học ngành nào?” Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

“Nông nghiệp máy móc tự động hóa.” Dương Bội Lan nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, hai cô gái mà lại chọn ngành này sao? Ngành này thiên về kỹ thuật chứ nhỉ? Bình thường phần lớn toàn là con trai học.

“Khi đó mọi người đều nói phải học hỏi các nước phương Tây, cơ giới hóa việc trồng trọt, cho nên có rất nhiều người học ngành này.” Dương Bội Lan giải thích một câu.

“Nói vậy là, mẹ... mẹ còn biết bảo trì và tu sửa máy móc nông nghiệp sao?” Hà Tứ Hải vô cùng tò mò hỏi.

“Đương nhiên rồi, hồi đó mẹ con học rất giỏi, vả lại khi bà ấy là sinh viên đại học, không chỉ biết sửa chữa, mà còn biết thiết kế máy mọc, điện tử tự động hóa nữa.” Nhắc đến vợ, Trương Lục Quân vô cùng tự hào nói.

Hắn chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, lại còn học dốt, nhưng Dương Bội Lan lại học rất giỏi, sinh viên đại học thời đó được đánh giá rất cao.

“Không được đâu, xã hội phát triển nhanh quá, có rất nhiều thứ tôi không hiểu, phải học lại từ đầu.” Dương Bội Lan ngượng ngùng nói.

“Vậy thì học lại từ đầu, dù gì bây giờ bà cũng có rất nhiều thời gian.” Trương Lục Quân kéo tay nàng lại nói.

Hà Tứ Hải và bà nội: ...

Cũng không biết việc Trương Lục Quân thích những sản phẩm điện tử có phải là bị Dương Bội Lan ảnh hưởng hay không.

Dương Bội Lan nói tiếp: “Nhắc đến đây mới nhớ, Xuân Vũ quen ba con trước, sau đó mẹ mới biết ba con qua Xuân Vũ.”

“Khi ấy ba với chú Nghiêm của con làm một cái xe ba bánh, đi dạo quanh phố thu gom một ít sách cũ, để mang ra cổng trường bán, khi đó bọn ta đã gặp được dì Xuân Vũ của con.” Trương Lục Quân ở bên cạnh tiếp lời.

Hà Tứ Hải nghe tới đây thì cảm thấy có chút quen thuộc.

“Hồi đó, chú Nghiêm của con vừa đẹp trai và khí chất, dì Xuân Vũ của con vừa gặp đã thích ông ấy rồi.”

“Tôi đâu có nghe Xuân Vũ nói như vậy, Xuân Vũ nói, ngày nào Chấn Hưng cũng rình rập ở ngoài cổng trường, bị ông ấy làm phiền, thế là làm chuyện tốt, đồng ý với ông ấy luôn.”

Bà nội nghe vậy thì ở bên cạnh bật cười ha ha.

Chuyện chung thân đại sự, lấy đâu ra chuyện làm việc tốt mà chấp thuận chứ, nói vậy nghĩa là hai người đó đã thích nhau từ lâu rồi.

“Lúc đó gia đình dì Vũ Xuân của con vẫn còn không thích chú Nghiêm con, chê ông ấy nhà quê, hồi đó người ta tranh nhau vỡ đầu là vì cái hộ khẩu thành phố mà.”

“Nhưng cuối cùng dì Xuân Vũ của con vẫn rất kiên định, thế là hai người lấy nhau, sau khi kết hôn tình cảm vẫn rất tốt, sau này bọn họ lại sinh ra Tú Ảnh.”

“Khi ấy, dì Xuân Vũ của con đang làm việc cho một nhà máy cao su, khi Tú Ảnh hai tuổi thì một tai nạn xảy ra, và dì Xuân Vũ của con đã mất trong vụ tai nạn đó...”

“Lúc đó chú Nghiêm của con vô cùng đau lòng, ba con còn ở lại Hồng Đô với chú ấy một tháng mới về.”

“Hầy... đều đã là chuyện qua lâu rồi.” Trương Lục Quân thở dài nói.

Sau đó dừng một lát rồi nói tiếp: “Chú Nghiêm của con khó khăn lắm mới ổn định được...”

Hà Tứ Hải nghe xong mấy lời đó thì sững người lại, hắn hơi hiểu tại sao Xuân Vũ không nói cho hắn nghe tâm nguyện của nàng rồi.

Tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.

“Cái đó... Xuân Vũ bà ấy có tâm nguyên gì chưa hoàn thành không? Hay là chúng ta xem xem có thể giúp bà ấy hoàn thành tâm nguyện không.” Dương Bội Lan ở bên cạnh hơi lo lắng khẽ nói.

“Con cũng không biết, dì ấy chỉ nói với con, bởi vì vẫn lo lắng cho con gái, nhưng bây giờ Nghiêm Tú Ảnh đã lớn như vậy rồi, dì ấy có gì mà không an tâm chứ, đáng lẽ phải quay về cõi âm từ lâu rồi mới phải, cho nên đây có lẽ vẫn chưa phải tâm nguyện của dì ấy.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy tâm nguyện của bà ấy là gì?” Trương Lục Quân cau mày lẩm bẩm.

“Cái này thì con không biết, nhưng chắc là có liên quan đến chú Nghiêm, nếu không thì dì ấy cũng sẽ không cứ ở bên cạnh chú Nghiêm như thế.” Hà Tứ Hải nói.

“Hay là chúng ta gặp bà ấy đi? Hỏi bà ấy thử xem, lâu lắm rồi ba không gặp bà ấy, cũng quên mất bà ấy trông như thế nào rồi, nhưng không biết làm vậy có tiện không?” Trương Lục Quân hỏi Hà Tứ Hải.

“Có gì mà không tiện chứ.” Hà Tứ Hải nói.

“Làm vậy có... có ảnh hưởng gì không tốt đến con không? Nếu như có thì thôi đi.” Trương Lục Quân nghĩ một lát rồi lại nói.

Dương Bội Lan cũng vội gật đầu.

Bọn họ nghĩ, âm dương cách biệt, nếu như cứ nhất quyết muốn gặp mà làm ảnh hưởng đến con trai họ, thỉ dù quan hệ của hai người và Xuân Vũ có tốt đến mấy, thì bọn họ cũng sẽ không gặp.

“Yên tâm đi, không có ảnh hưởng gì đâu.” Hà Tứ Hải không để tâm mà xua tay nói.

Đúng lúc này, Nghiêm Tú Ảnh đột nhiên xông vào cửa hàng sửa chữa, thở hổn hển hét lớn: “Chú hai, không hay rồi, Tiểu Lộc đánh nhau với người ta rồi.”

Hà Tứ Hải đang ngồi, nghe vậy liền đứng phắt dậy, vội vào hỏi: “Đào Tử đâu?”

“Là do Đảo Tử ném vòng, ông chủ...” Nghiêm Tú Ảnh thở hổn hển nói.

“Mau đưa chú đi.” Trương Quốc Quân vội đứng dậy.

Trương Lộc là một cô gái, Đào Tử là một đứa trẻ, sao lại ăn thua với nhau chứ.

“À, được...” Nghiêm Tú Ảnh hổn hển đáp một tiếng, vừa rồi nàng chạy vội quá.

Cùng lúc này, nàng quay sang nhìn Hà Tứ Hải.

Dù sao thì Hà Tứ Hải cũng trẻ khỏe, để hắn đi chắc chắn tốt hơn chú hai nhiều.

Nhưng vào lúc này, Hà Tứ Hải người đang đứng trước mặt nàng lại không chút dấu vết biến thành một làn khói xanh, cứ như ảo ảnh vậy.

Nghiêm Tú Ảnh há to miệng, quên cả hít thở, sau đó đột nhiên bị sặc, ho thành tiếng...

...

“Làm gì thế? Làm gì thế? Không chịu thua? Muốn đánh người có đúng không?”

Trương Lộc không chịu nhường nhịn, trừng mắt nhìn ông chủ trò ném vòng.

Vừa cố gắng lặng lẽ che chắn cho Đào Tử ở đằng sau lưng mình.

“Nói cho cô biết, đừng có mà cản trở việc làm ăn của tôi, mau cút đi.” Ông chủ sạp to lớn vạm vỡ trừng mắt nhìn Trương Lộc, trầm giọng nói.

“Anh nói không giữ lời, thì còn làm ăn cái gì, rõ ràng là ném trúng rồi, dựa vào cái gì mà không cho?” Trương Lộc không chủ sợ hãi, tức đỏ cả mặt.

“Tôi đã nói rồi, con bé này giẫm vào vạch, giẫm vào vạch thì không tính.” Chủ sạp lớn tiếng nói.

“Cháu không có.”

Đào Tử ở đằng sau Trương Lộc thò đầu ra, nhỏ tiếng nói.

Trên khuôn mặt bất bình của nàng vẫn còn đọng lại mấy giọt nước mắt.

“Mày nói dối, rõ ràng tao đã nhìn thấy một chân của mày giẫm lên vạch, đúng rồi, con lợn vàng mà mày giành được sáng nay có phải cũng là nhờ giẫm lên vạch không, lừa cả ông đây, mau trả cho tao...” Ông chủ sạp hàng trừng mắt, lớn tiếng quát mắng.

“Cháu không có.” Đào Tử lớn tiếng cãi lại.

“Làm sao, anh hù dọa trẻ con làm cái gì, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không đưa đồ chúng tôi trúng thưởng cho chúng tôi, vậy hôm nay anh đừng hòng làm ăn được gì.”

Trương Lộc vừa lớn tiếng, vừa lén lút nhìn về nhà, trong lòng vô cùng lo lắng, sao Tú Ảnh vẫn chưa gọi ai đến chứ.

Trương Lộc là một cô gái trẻ, lại còn đưa trẻ con theo, đương nhiên càng thu hút mọi người xung quanh, ai ai cũng đều chỉ trách ông chủ.

Ông chủ thấy mọi người trách móc, nhưng không dám trút giận vào bọn họ, nên chỉ có thể trút lửa giận lên người Trương Lộc.

“Mẹ nó, con ranh này ở đâu ra, dám vượt mặt tao?” Ông chủ sạp nói, rồi tát vào má Trương Lộc một cái.

Nhưng Trương Lộc phản ứng nhanh hơn hắn, đá một cú vào ngực ông chủ, khiến hắn loạng choạng lùi về sau, thiếu chút nữa là ngã ngửa ra.

Nhưng còn chưa hết, nàng nhảy lên, dùng đầu gối đá vào cằm ông chủ, nhìn mà cũng thấy đau.

Mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, không ngờ cô gái trông có vẻ mỏng manh này lại ra tay hung tàn như vậy.

Mọi người thực sự cho rằng một cô gái lớn lên trong quân đội như nàng, chỉ biết nấu cơm thôi sao.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment