Ông chủ sạp ném vòng thực ra bị thương cũng không nặng.
Một mặt bởi vì hiện tại là mùa đông, bản thân mặc quần áo dày dặn.
Mặt khác bản thân ông chủ cũng rất khỏe mạnh, cao gần một mét tám lăm, người lại mập, hầu như không nhìn thấy cổ.
Cộng với sức lực của bản thân Trương Lộc cũng không lớn.
Cho nên ông chủ bày sạp bị va vào một phát, tuy rằng đau đớn một hồi, người có chút mơ hồ, thế nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ.
Lần này hắn thật sự nổi giận.
"Cnm, ông đây chơi chết cô." Hắn lớn tiếng đi thẳng về phía Trương Lộc.
Thế nhưng Trương Lộc cũng không ngốc, đánh xong một trận, đã sớm lôi kéo Đào Tử chuẩn bị chạy.
Nhưng mà người vây xem quá nhiều, lại làm lỡ thời gian.
Người vây xem xung quanh, có một số người có lòng muốn giúp đỡ, nhưng nhìn thấy vóc người khỏe mạnh của ông chủ kia cộng với dáng vẻ hung thần ác sát, trong lúc nhất thời có chút rụt rè, đều cùng nhau dừng lại không dám lên trước.
"Cẩn thận."
Mắt thấy bàn tay to lớn của ông chủ bày sạp sắp đánh lên trên lưng của Trương Lộc, người xung quanh lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Trương Lộc cũng biết chuyện xấu, vội vàng thả Đào Tử ra.
"Chạy nhanh lên một chút."
Cùng lắm thì mình bị đánh một trận, thế nhưng Đào Tử tuyệt đối không thể có chuyện được.
Ngay vào lúc Trương Lộc nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận một quyền, chợt phát hiện phía sau không còn động tĩnh.
"Ba ba." Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng kêu của Đào Tử.
Trương Lộc vội vàng xoay người.
Liền thấy Hà Tứ Hải đã đi tới phía sau nàng không biết từ lúc nào, đang nắm lấy cổ tay của ông chủ quầy hàng.
Ông chủ quầy hàng nhận ra Hà Tứ Hải, biết bọn họ là một nhóm, thấy tay mình bị bắt lại, lập tức dùng bàn tay còn lại đánh về phía mặt Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải hời hợt lôi cổ tay phải của hắn sang bên phải hai bước.
Người này cao một mét tám lăm, nặng ít nhất 115 kg, giờ đây lại trực tiếp ngã ầm trên mặt đất.
Sau đó một cái chân đạp ở trên lưng của hắn, hắn khuất nhục gầm rú một tiếng, khom người muốn bò lên, nhưng mà...
Trên người giống như có ngọn núi đè ép, không thể động đậy chút nào.
"Mẹ nó, thả ông đây ra, thả ông đây ra..."
Ông chủ quầy hàng giống như là Vương Bát bị lật qua, vung vẩy tứ chi khuất nhục mà giãy giụa.
Người vây xem đều nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt ngạc nhiên, người trẻ tuổi này cực kỳ lợi hại.
"Trâu bò nha, đây là công phu sao?"
"Đây là tứ lạng bạt thiên cân sao?"
"Đẩy cái rắm, sức lực của anh chàng đẹp trai này tuyệt đối không nhỏ, không nhìn thấy hắn chỉ dùng một chân để giẫm lên tên mập khiến hắn không bò đứng lên được sao?"
"Ông chủ xui xẻo, ngày hôm nay gặp phải kẻ khó ăn rồi."
...
"Xảy ra chuyện gì, đánh như thế nào rồi?" Có người phía sau lặng lẽ hỏi.
Bốn phía đầy người, giống như toàn bộ người trên chợ đều tới đây hết.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Hà Tứ Hải hỏi Trương Lộc.
"Hắn chơi xấu, Đào Tử trúng được con heo vàng lớn của hắn, hắn lại không muốn đưa, còn nói Đào Tử chơi xấu." Trương Lộc tức giận, chỉ vào ông chủ quầy hàng bị Hà Tứ Hải đạp dưới chân rồi nói.
Đào Tử ở bên cạnh vung vẩy quả đấm nhỏ, cũng là bộ dáng tức giận không ngớt.
Vừa nãy nàng còn có chút sợ sệt, hiện tại ba ba đến rồi, nàng chính là không sợ một chút nào.
"Đánh rắm, rõ ràng chính là dẫm lên vạch rồi.” Ông chủ quầy hàng bị Hà Tứ Hải đạp bỗng lớn tiếng biện minh.
Hà Tứ Hải không phản ứng hắn, mà là hỏi Đào Tử: "Đào Tử, con có dẫm lên vạch hay không?"
"Không có." Đào Tử lập tức lắc lắc đầu.
Bởi vì sáng sớm Hà Tứ Hải đã nói quy tắc với nàng, cho nên nàng còn đặc biệt cẩn thận không để dẫm lên vạch.
Chỉ có điều sau khi bắt được con heo vàng, nàng vui vẻ nhảy lên, sau đó mới dẫm lên vạch.
Sau đó ông chủ quầy hàng lại nói nàng dẫm lên vạch từ trước, Đào Tử đương nhiên cảm thấy rất oan uổng, rất tức giận.
"Con gái của tôi nói, nàng không dẫm lên vạch. Nếu đã như vậy thì ông phải đưa heo vàng lớn cho chúng tôi." Hà Tứ Hải thả lỏng chân dẫm trên người ông chủ quầy hàng ra.
Ông chủ quầy hàng trở mình một cái bò lên.
Hắn đương nhiên không đi lấy heo vàng lớn, lúc này hắn vừa tức vừa phiền, bị người đạp ở dưới chân, còn nhiều người vây xem như vậy, hắn cảm thấy đã mất hết mặt mũi.
Hiện tại bò lên được rồi, làm sao có khả năng không báo thù.
"Cmn..."
Hắn vung tay lên đánh về phía Hà Tứ Hải, cả người còn xông về phía Hà Tứ Hải, muốn dùng ưu thế thể trọng của mình đánh ngã Hà Tứ Hải.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cúi người một cái, né tránh cánh tay của hắn, đồng thời duỗi tay của mình ra, giống như một sợi dây thừng, trực tiếp chạm vào ông chủ quầy hàng đang xông lại đây, người ngã ngựa đổ.
"Ai yo..." Người xung quanh cùng kêu lên một tiếng, đều cảm thấy đau thay.
Đúng là rất đau, ông chủ quầy hàng ngã chổng vó, cả người cảm giác như bị ném cho tan vỡ.
------
Dịch: MBMH Translate