Nhưng vào lúc này, một cái chân lại đạp ở trên ngực của hắn.
Vừa nãy đạp lưng, hắn không đánh được phía sau, hiện tại ở chính diện, ông chủ quầy hàng làm sao có khả năng không phản kháng. Hắn trực tiếp vung quyền đập về phía đùi của Hà Tứ Hải.
Mắt thấy mình sắp bị đánh, Hà Tứ Hải nhấc chân lên nhẹ nhàng đạp một cái, ông chủ quầy hàng lập tức cảm thấy khí trong bụng mình bị mạnh mẽ ép ra ngoài, toàn thân bủn rủn vô lực.
"Làm sao? Không phục sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Phục, phục... Khụ khụ..." Ông chủ quầy hàng lớn tiếng ho khan.
Hắn lúc này có một loại cảm giác không thở nổi.
"Đừng nói như kiểu tôi là ác bá vậy. Con gái của tôi trúng thưởng, đó chính là khen thưởng thuộc về chúng tôi, đây là chuyện hiển nhiên, hơn nữa nàng nói không có phạm quy, vậy thì nhất định không có phạm quy."
Hà Tứ Hải nói xong, nhìn về phía Đào Tử, chớp chớp mắt với nàng.
Đào Tử lập tức lộ ra một nụ cười vui vẻ, đồng thời thiếu chút bật cười, vội vàng dùng tay nhỏ che lại.
Hà Tứ Hải lại buông chân ra, sau đó đá nhẹ một hồi ở trên đùi hắn.
"Tôi là người nói đạo lý, đứng lên đi, rồi tự mình đưa cho tôi." Hà Tứ Hải nói.
Ông chủ quầy hàng bò ngồi dậy, miệng lớn thở hổn hển vài tiếng, nhìn kỹ Hà Tứ Hải với vẻ mặt càn rỡ.
"Làm sao? Còn muốn đánh sao?" Hà Tứ Hải nhàn nhạt nhìn hắn rồi nói.
Ông chủ quầy hàng cúi đầu, bò dậy, ngoan ngoãn chạy về phía quầy hàng của mình, ôm lấy con heo vàng kia rồi đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải vừa muốn đưa tay ra đón, heo vàng lớn lại rơi xuống từ trên tay ông chủ quầy hàng.
Người bốn phía không khỏi thốt lên, bởi vì ngay vào lúc Hà Tứ Hải muốn nhận lấy heo vàng theo bản năng, ông chủ quầy hàng đã nhân cơ hội vung ra một quyền chứ đầy sự phẫn nộ của hắn.
Một quyền đập về phía đầu của Hà Tứ Hải.
Nhưng mà...
Hà Tứ Hải cúi người xuống, ngả người móc ngược, một đùi trực tiếp nện ở trước ngực của đối phương.
Hắn không dám dùng sức, sợ sẽ đánh chết đối phương.
Nhưng mà cho dù như vậy, ông chủ quầy hàng cũng lùi liên tiếp vài bước, cuối cùng vẫn là té lăn trên đất, bò nửa ngày cũng không đứng lên nổi.
"Tự làm tự chịu." Hà Tứ Hải đi tới, nhét heo vàng vào trong lồng ngực của Đào Tử.
Lúc này Trương Lục Quân và Nghiêm Tú Ảnh đã đuổi tới rồi, đang dắt tay Đào Tử, nhìn hắn với vẻ mặt thán phục.
"Cảm ơn ba ba, ba ba thật là lợi hại." Đào Tử mừng rỡ ôm lấy heo vàng lớn thuộc về mình.
"Cậu chờ đó cho tôi." Ông quầy hàng ngồi dậy lại bắt đầu đe dọa.
Hà Tứ Hải còn chưa nói, Trương Lục Quân lại cau mày đi tới.
"Ông ở thôn nào?" Trương Lục Quân hỏi.
"Ông quản tôi được sao." Ông chủ quầy hàng nói.
"Đây là trấn Trương gia, tôi họ Trương." Trương Lục Quân nói.
Ông chủ quầy hàng nhìn Trương Lục Quân, lại nhìn Hà Tứ Hải một chút, sau đó xoa ngực của mình rồi không lên tiếng nữa.
Trương Lục Quân lắc lắc đầu, đi đến bên cạnh Hà Tứ Hải rồi nói: "Đi thôi, về nhà thôi."
Nhìn bọn họ rời đi, ông chủ quầy hàng mới phi một câu.
"Họ Trương ghê gớm lắm à?"
Họ Trương đúng là chẳng có gì ghê gớm, nhưng lại ghê gớm trong trấn Trương gia này. Bởi vì trên trấn này 90% nhà đều họ Trương, từng nhà đều có quan hệ họ hàng, nếu như đẩy lên mấy đời thì đều là chung một tổ tông.
Điêu dân ở vùng khỉ ho cò gáy, càng nghèo càng đoàn kết, ở nông thôn lại càng nhiều, trong quá khứ vì cướp bóc mà mấy làng dùng binh khí đánh nhau cũng là chuyện thường tình.
Chỉ có điều theo sự phát triển của xã hội, kết cấu xã hội xảy ra thay đổi, tình huống như thế mới chậm rãi ít đi. Ruộng không người trồng, người đều ra ngoài làm công rồi, nào còn có thể ôm thành đoàn.
Nhưng mà chọc vào họ Trương ở trấn Trương gia, trừ khi là đầu óc hỏng rồi.
"Tiểu Chu, xin lỗi." Ở trên đường trở về, Trương Lộc có chút chán nản nói với Hà Tứ Hải.
"Tại sao lại nói xin lỗi, lại không phải chị sai." Hà Tứ Hải cười nói.
Việc này đúng là không thể trách Trương Lộc được.
"Tiểu Lộc, đừng nghĩ nhiều như thế, chuyện không liên quan tới cháu, là ông chủ kia làm việc không chân chính, đúng rồi, cháu không có bị thương chứ?" Trương Lục Quân quan tâm hỏi.
Trương Lộc lắc lắc đầu.
Đúng lúc này, Đào Tử được Hà Tứ Hải ôm vào trong ngực bỗng nhiên nói với Hà Tứ Hải: "Ba ba, xin lỗi."
"Tại sao lại nói xin lỗi với ba?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
"Đều là bởi vì con, ba mới đánh nhau với người khác, cô giáo nói đánh nhau không phải là đứa trẻ ngoan." Đào Tử có chút buồn bã nói.
Hà Tứ Hải hôn một cái ở trên gò má nàng rồi nói: “Chuyện này cũng không phải là con sai, chúng ta không gây chuyện cho nên không cần phải sợ gì cả."
Đào Tử nghe không hiểu, chớp chớp con mắt.
"Ý của ba chính là, nếu như con cảm thấy mình đúng vậy thì con cứ làm. Nếu như đối phương ngang ngược không biết lý lẽ, bắt nạt con thì con có thể đánh hắn. Đương nhiên, con bây giờ còn nhỏ, không thể đánh nhau với người ta. Con cứ nói với ba, ba đánh giúp con."
Mọi người: (?? _?)
------
Dịch: MBMH Translate