Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 780 - Chương 780: Khắc Phục Hậu Quả.

Chương 780: Khắc Phục Hậu Quả. Chương 780: Khắc Phục Hậu Quả.

Nghiêm Chấn Hưng đang ngồi ở trước cửa ướp dưa muối nghe thấy tiếng bước chân.

Ngẩng đầu lên, liền thấy con gái đi về với dáng vẻ trầm tư.

"Ồ, không phải đi tìm tiểu Lộc chơi sao? Sao lại trở về sớm như vậy?" Nghiêm Chấn Hưng cười hỏi.

"Tiểu Lộc đang bị bà Chu phê bình giáo dục, cho nên con mới trở về." Nghiêm Tú Ảnh tìm cái ghế rồi ngồi xuống ở bên cạnh Nghiêm Chấn Hưng.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Nghiêm Chấn Hưng kinh ngạc hỏi.

Lẽ ra một cô gái lớn như Trương Lộc bình thường rất ít khi bị người lớn giáo dục mới đúng, huống hồ bà Chu vẫn luôn là người dễ tính.

"Còn không phải là sáng sớm hôm nay..." Nghiêm Tú Ảnh kể lại chuyện sáng ngày hôm nay lại một lần.

"Việc này cũng không thể chỉ trách tiểu Lộc được, nhưng mà nàng đúng thực quá kích động, lúc đó còn mang theo đứa bé, lỡ như làm đứa nhỏ bị thương thì phải làm sao bây giờ?" Nghiêm Chấn Hưng nghe vậy lập tức nói.

"Bà nội cũng là ý này, cho nên mới đang phê bình tiểu Lộc." Nghiêm Tú Ảnh nói.

"Tính cách của tiểu Lộc đơn thuần lại ngây thơ, gặp phải chuyện chắc cũng không cân nhắc nhiều như vậy. Nếu như chuyện đã xảy ra rồi thì nói nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì, lần sau chú ý hơn là được." Nghiêm Chấn Hưng vừa nói, vừa không ngừng ướp dưa muối.

Nghiêm Tú Ảnh há miệng, muốn nói gì đó, lại nuốt trở vào.

"Làm sao thế?" Nghiêm Chấn Hưng nhận ra được, chủ động hỏi.

"Ba sao lại còn ướp dưa muối, trước đó bà Chu không phải đã cho rất nhiều sao?" Nghiêm Tú Ảnh hỏi.

"Con có biết, ba khi còn bé chính là ăn dưa muối mà lớn lên hay không." Nghiêm Chấn Hưng nói nghiêm túc.

Nghiêm Tú Ảnh lườm một cái, nói: "Con đương nhiên biết, ba đã nói bao nhiêu lần rồi."

"Ha ha, có đúng không?" Nghiêm Chấn Hưng nở nụ cười.

"Khi còn bé, ba thích ăn dưa muối nhất, một là của bà nội của con ướp, một chính là của thím Chu, cũng chính là bà Chu của con ướp. Hương vị mà hai người ướp ra không giống nhau, thế nhưng đều rất là ngon."

"Ba cũng muốn thử một chút, nhìn xem có thể ướp ra mùi vị kia của bà nội con hay không."

"Thực sự là, hiện tại cái gì mà không có chứ, sao vẫn thích ăn dưa muối như thế, con thấy ba chính là nhàn rỗi." Nghiêm Tú Ảnh ở bên cạnh nhỏ giọng thầm thì.

Nghiêm Chấn Hưng ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, cười nói: "Con không hiểu."

"Con cũng không còn là trẻ con nữa, sao lại không hiểu chứ? Ba đơn giản chính là nhớ bà nội đúng chứ." Nghiêm Tú Ảnh nói với vẻ khinh thường.

Nghiêm Chấn Hưng nghe vậy lập tức biện minh: "Nào có, bà nội của con đã qua đời bao nhiêu năm rồi."

Nghiêm Tú Ảnh biểu thị không tin.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, con rốt cuộc có lời gì muốn nói với ba." Nghiêm Chấn Hưng đột nhiên nói.

"Ồ?" Nghiêm Tú Ảnh kinh ngạc.

"Rất kinh ngạc sao? Con là con gái của ba, ba còn không hiểu con, từ lúc vừa mới trở về, vẫn luôn bày ra dáng vẻ tâm sự nặng."

"Chờ đã, con sẽ không coi trọng đứa bé Tiểu Chu kia đó chứ? Ba đã nói với con, chuyện này không thể được, tuy rằng Đào Tử không phải là con ruột của hắn, thế nhưng ba nghe chú Hai của con nói, hắn đã có bạn gái, còn là giáo viên, là một cô gái rất tốt." Nghiêm Chấn Hưng nói nghiêm túc.

"Ba, ba nói lung tung cái gì đó?" Nghiêm Tú Ảnh hờn dỗi nói.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Nghiêm Chấn Hưng bỗng nhiên có cảm giác hoảng hốt, giống như vợ đang đứng ở trước mặt mình, đang nói chuyện cùng mình. Con gái càng lớn lên càng ngày càng giống với dáng vẻ lúc còn trẻ của vợ.

"Ba?"

"Không có chuyện gì, con nói đi."

"Con trai của nhị thúc, hắn trước đây..."

Nghiêm Chấn Hưng:...

....

"Đứng được rồi, không nên cợt nhả."

"Bà nội ~ "

"Gọi mẹ đều vô dụng, bà đã nói với cháu, cháu có biết mình sai ở đâu hay không?"

Bà nội "Hung dữ" nói.

"Vậy thì kém bối phận rồi." Trương Lộc nhỏ giọng lầm bầm.

"Cháu nói cái gì?" Bà nội không nghe rõ.

"Cháu nói cháu biết sai rồi." Trương Lộc lớn tiếng nói.

"Biết sai là tốt, làm việc lỗ mãng, sao lại không nghĩ nhiều một chút chứ, Đào Tử còn nhỏ, nếu như bị người đánh thì phải làm sao bây giờ? Không nói Đào Tử, nếu như con bị đánh thì phải làm sao bây giờ?"

"Hì hì, sẽ không đâu, không phải tiểu Chu đã cứu con đúng lúc đó sao? Hắn rất là lợi hại, hai ba chiêu đã chỉnh đốn được đối phương." Trương Lộc cười nói.

"Đừng cợt nhả."

Bà nội đưa tay muốn đánh, nặng nề giơ lên, lại nhẹ nhàng rơi xuống.

"Ai nha, đau chết cháu rồi, bà nội đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..."

Còn chưa có làm sao, Trương Lộc đã bắt đầu kêu trời trách đất muốn chết muốn sống.

Mọi người đều biết nàng đang giả bộ, chỉ có Đào Tử thật sự cho rằng nàng bị đánh đau rồi, thế là lập tức ôm lấy bà cố cầu xin cho chị tiểu Lộc.

Nhìn dáng vẻ oan ức của Đào Tử, bà nội tràn đầy trìu mến, sờ sờ gương mặt nhỏ của nàng rồi nói với Trương Lộc: "Nể mặt Đào Tử nên không đánh cháu nữa, lần sau nhớ phải suy nghĩ kỹ càng trước khi làm việc."

"Biết rồi, bà nội thật là tốt."

Trương Lộc mới vừa rồi còn kêu trời trách đất lập tức vui vẻ ra mặt, khiến cho Đào Tử cảm thấy có chút mơ hồ.

"Tiểu Lộc, sau này làm việc không nên lỗ mãng như vậy, hơn nữa người ta cũng là làm ăn nhỏ, bản thân cũng không dễ dàng, mới sáng sớm đã mất cho các con ba - bốn ngàn, đặt ai vào trong hoàn cảnh đó cũng đều không thoải mái." Trương Hải Quân ở bên cạnh nói.

"Chú hai, cháu biết rồi, việc này đúng là cháu có sai, nhưng mà, ai có thể nghĩ tới, Đào Tử vậy mà lại trúng được. Chúng cháu vốn chỉ là muốn vui đùa một chút mà thôi." Trương Lộc cũng cảm thấy rất oan ức.

Bản thân nàng thật sự chỉ là tham gia trò vui, mua mười cái vòng, rồi chia cho Nghiêm Tú Ảnh mỗi người năm cái. Nhưng mà hai người bọn họ không ném được món đồ nào từ trong đống kia cả, sau đó đưa một cái cuối cùng cho Đào Tử, chẳng ai nghĩ tới lại trúng.

"Đào Tử nhà chúng ta chính là tài nữ, nhà ai có nàng thì chính là tài nguyên cuồn cuộn."

Sau khi bà nội biết nguyên do thì lại càng ngày càng cao hứng, cảm thấy Đào Tử là một đứa nhỏ có phúc khí.

Cô gái có phúc khí tốt, có phúc khí thì một đời không lo ăn không lo uống, thế hệ trước đặc biệt chú trọng những thứ này.

"Nhưng mà, ba, chuyện sau đó không có sao chứ?" Hà Tứ Hải hỏi Trương Lục Quân.

Hắn qua Tết có thể phủi mông một cái rồi rời đi, thế nhưng Trương Lục Quân còn ở trên trấn, ai biết có thể xảy ra chuyện gì quá quá khích hay không, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

"Không có chuyện gì, lát nữa ba sẽ đến đồn công an một chuyến." Trương Lục Quân nói.

"Đồn công an."

"Đúng, anh họ con chính là sở trưởng đồn công an trấn."

"Anh họ?"

Hà Tứ Hải nghe vậy rất ngạc nhiên, Trương Lục Quân không phải chỉ có hai anh em thôi sao? Hơn nữa ba Trương Lộc cũng chỉ có một đứa con là Trương Lộc, nào có anh họ nào nữa.

"Là nhà ông Tứ của con." Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.

Tuy rằng Trương Lục Quân chỉ có hai người anh em, thế nhưng ông nội Trương Kiến Quốc có năm người anh em.

Lần trước Hà Tứ Hải còn từng gặp ở từ đường bày tiệc, như bây giờ vừa nói lại có chút ấn tượng rồi.

"Vậy con trước hết cứ đi một chuyến đi." Bà nội ở bên cạnh nói.

"Được, vậy con đi trước một chuyến." Trương Lục Quân đứng lên, nói.

Sau đó hắn nhìn con heo vàng lớn trên bàn một chút, suy nghĩ một chút cũng không nói gì, xoay người liền đi ra ngoài.

Tuy rằng ông chủ làm việc không chân chính, thế nhưng dù sao bọn họ cũng không tổn thất gì, còn đánh người. Nếu như tìm người hòa giải, cũng không thể không có một chút biểu thị nào.

Cho nên Trương Lục Quân chuẩn bị cầm một con heo vàng lớn trở lại, thế nhưng nghĩ đến bọn nhỏ đang vui vẻ, hắn cầm một cái đi cũng không tốt cho lắm.

Có mang theo heo vàng lớn đi hay không thực ra cũng không quan trọng, chủ yếu là tiền bên trong. Nếu đã như vậy, hắn chuẩn bị tự mình bỏ ra, như vậy mọi người đều vui vẻ.

Không thể không nói, Trương Lục Quân đúng là dụng tâm lương khổ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment