"Hi hi ha ha... Em tới rồi."
Buổi sáng mọi người mới vừa ăn sáng xong đã nghe thấy tiếng cười vang lên trong nhà.
Không cần nhìn cũng biết là Uyển Uyển đến rồi.
Đào Tử vốn đang ngồi ở bên trong quầy sửa chữa, điều khiển mấy cái linh kiện của Trương Lục Quân lập tức xông vào trong sân.
"Chị." Nàng hưng phấn nói.
"Đào Tử, có nhớ dì hay không." Lúc này, tiếng của Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên vang lên.
Hà Tứ Hải vốn đang ngồi sửa chữa đồ vật cùng với Trương Lục Quân nghe vậy cũng vội vàng đứng dậy.
Trương Lục Quân cũng nghe thấy, vội vàng đi vào trong sân cùng Hà Tứ Hải.
Thì ra không chỉ là Uyển Uyển đến mà Huyên Huyên và Lưu Vãn Chiếu cũng đồng thời đến.
Lưu Vãn Chiếu còn mang theo rất nhiều thứ.
"Tứ Hải, chào chú." Lưu Vãn Chiếu vội vàng chào hỏi.
Về phần hai đứa nhóc thì không khác gì mấy con mèo cầu tài, không ngừng vẫy vẫy tay với Trương Lục Quân.
"Các cháu tới rồi, nhanh, mau vào nhà ngồi." Trương Lục Quân một mặt mừng rỡ.
Lúc này bà nội và Dương Bội Lan nghe thấy âm thanh, cũng đi ra từ buồng trong.
"Ai yêu, Vãn Vãn tới rồi." Bà nội vui vẻ nói.
"Hi hi..."
Được rồi, bất kể là ai, đều giống nhau cả.
Dương Bội Lan đi tới, kéo tay Uyển Uyển và Huyên Huyên, mang theo các nàng vào nhà.
Bà nội thì kéo tay Lưu Vãn Chiếu.
"Tứ Hải, cầm đồ vào giúp em với." Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại nói với Hà Tứ Hải.
"Tới thì tới, còn mang theo đồ làm gì?" Bà nội liếc mắt một cái, oán giận nói.
"Ăn tết mà, làm sao có thể tay không được." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
Sau đó lại nói: "Có một số là của ba mẹ cháu gửi, còn có của ông nội bà nội của cháu nữa..."
Lưu Vãn Chiếu vừa giới thiệu vừa lần lượt lấy từng món đồ ra.
"Thực sự là quá khách sáo, quá khách sáo rồi." Trương Lục Quân ở bên cạnh vội vàng nói.
"Đúng vậy, đều là người một nhà, không cần như vậy, cháu có thể đến, chúng ta đã rất cao hứng rồi." Bà nội vừa cười ha hả vừa nói.
Mọi người nói một hồi, Lưu Vãn Chiếu chợt nhớ tới sao lại không thấy Trương Lộc, nàng không phải trở về cùng Hà Tứ Hải sao?
"Tiểu Lộc và Tú Ảnh cùng nhau đi chơi rồi." Bà nội nói.
"Tú Ảnh?"
"Bạn của ba anh, con gái của chú Nghiêm, tuổi tác không chênh lệch nhiều với Trương Lộc." Hà Tứ Hải ở bên cạnh giải thích một câu.
"Chị Tú Ảnh muốn gả cho ba ba làm vợ." Đào Tử bỗng nhiên lớn tiếng nói.
Mọi người:...
Hà Tứ Hải: Σ(°△ °|||)︴
Hà Tứ Hải một mặt kinh hoàng, thế nhưng Lưu Vãn Chiếu lại mỉm cười, chỉ là yêu kiều liếc xéo hắn một cái, dường như là không để ý.
"Nói mò, con nghe ai nói vậy?" Hà Tứ Hải nói.
"Chị Tiểu Lộc." Đào Tử là một đứa nhỏ trung thực, lập tức bật thốt lên.
"Trương Lộc này chỉ biết nói lung tung." Hà Tứ Hải "Nghiến răng nghiến lợi" nói.
"Lời trẻ nhỏ không thể tính, Lưu tiểu thư đừng để trong lòng, trước đó hai nhà chỉ là nói đùa mà thôi, tiểu Lộc đem ra đùa giỡn." Trương Lục Quân vội vàng nói.
Trên thực tế hắn nói cũng không sai, đúng thật là Trương Lộc trêu đùa Nghiêm Tú Ảnh, chỉ có điều bị Đào Tử nghe được đôi câu vài lời mà thôi.
"Đừng nói lung tung nữa, ra ngoài chơi với mấy người Huyên Huyên đi." Hà Tứ Hải dùng sức vỗ hai cái trên mông nàng.
"Lỗ lỗ lỗ ~" Đào Tử che mông, làm cái mặt quỷ với hắn, sau đó lao ra ngoài cửa.
"Đào Tử, Đào Tử, chúng ta lái ô tô đi." Huyên Huyên đuổi tới từ phía sau rồi nói.
"Hi hi hi hi..."
"Anh đánh nàng làm gì?" Nhìn Đào Tử đi ra ngoài, Lưu Vãn Chiếu tức giận hỏi Hà Tứ Hải.
Thế nhưng Hà Tứ Hải lại nghe ra điểm khác thường.
Thế này sao lại thành oán giận hắn đánh Đào Tử rồi.
Hà Tứ Hải nhún vai một cái, vẫy vẫy tay, một mặt bất đắc dĩ.
"Hừ ~ "
Lưu Vãn Chiếu đưa tay lặng lẽ nhéo sau lưng Hà Tứ Hải một cái.
"Hít ~ "
Hà Tứ Hải cố ý hít một ngụm khí lạnh thật lớn.
Gò má của Lưu Vãn Chiếu lập tức trở nên đỏ chót.
Bởi vì Trương Lục Quân, Dương Bội Lan và bà nội đều đang nhìn.
Bọn họ vốn không phát hiện chuyện mờ ám của Lưu Vãn Chiếu, hiện tại thấy Hà Tứ Hải hít vào một ngụm khí lạnh, đều phản ứng lại, trên mặt đều lộ ra nụ cười.
Cho nên Lưu Vãn Chiếu bị làm cho đỏ mặt.
"Đồ xấu xa."
Trong lòng Lưu Vãn Chiếu âm thầm cắn răng, chuẩn bị buổi tối sẽ dạy dỗ cho hắn một trận.
"Vãn Vãn đến rồi, nhị tử, buổi trưa con làm nhiều thêm mấy món ăn." Bà nội cười ha hả nói tránh đi.
"Không cần phiền phức vậy đâu, cháu ăn cái gì đều được." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì vội vàng nói.
"Lưu tiểu thư là khách, làm sao có thể..." Trương Lục Quân vội vàng nói.
"Nói lung tung cái gì đó, khách nào mà khách, đều là người trong nhà." Bà nội ở bên cạnh trách cứ.
"Đúng, đúng, cháu nhìn chú kìa, nói nhầm rồi." Trương Lục Quân vội vàng nói.
"Không sao, chú dì, hai người cũng không cần gọi cháu là Lưu tiểu thư, gọi Vãn Vãn là được rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.
Trên thực tế trước đó Lưu Vãn Chiếu cũng đã nói vấn đề này, thế nhưng Trương Lục Quân và Dương Bội Lan có chút không quen...
...
"Ai ~~ yo ~~ ai ~ yo ~, xe cứu thương đến rồi, nhanh tránh ra một chút, nhanh lên tránh ra một chút."
Huyên Huyên ngồi ở chỗ tài xế, vừa đánh tay lái, vừa lắc cái mông nhỏ, trong miệng còn không ngừng giả tiếng xe.
Mà Đào Tử thì nằm ở trong xe, trợn mắt, lè lưỡi, làm bộ sắp chết.
Về phần Uyển Uyển thì ngồi xổm ở bên cạnh Đào Tử, giả vờ sờ ở nơi này xoa ở nơi đó, bày ra vẻ đang xem bệnh.
Đào Tử bị mò cho ngứa ngáy, khiến cho nàng đang giả chết có chút muốn cười, nhưng mà mạnh mẽ nhẫn nhịn, khiến cho gương mặt nhỏ đỏ hết cả lên.
"Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi? Bệnh nhân thế nào rồi?" Huyên Huyên xoay đầu lại lớn tiếng hỏi.
"Hi hi ha ha... Nàng đã chết rồi." Uyển Uyển lớn tiếng nói.
"(⊙o⊙)..."
Lưu Vãn Chiếu mới vừa đi tới xe bên cạnh lập tức quýnh lên.
Sau đó liền nghe thấy Huyên Huyên nói: "Vậy chị nhanh cứu em ấy một chút."
Đã chết rồi, còn cứu thế nào?
Lúc này liền nghe Uyển Uyển nói: "Được rồi, chị đã tiêm cho nàng một liều."
Sau đó duỗi đầu ngón tay của mình ra, đâm ở trên mông Đào Tử một hồi.
Đào Tử lập tức nhảy lên.
"Oa, bác sĩ, ngài thật là lợi hại, bệnh của tôi hoàn toàn khỏi rồi nha."
Lưu Vãn Chiếu: -_-||
"Hi hi... Bởi vì chị là bác sĩ siêu cấp lợi hại nha." Uyển Uyển đắc ý nói.
Lưu Vãn Chiếu đang chuẩn bị lên xe, bảo các nàng không nên chơi cái trò chơi ngốc nghếch này nữa.
Bỗng nghe thấy tiếng nói mừng rõ của Trương Lộc truyền đến từ phía sau: "Chị Vãn Vãn, chị tới rồi."
Lưu Vãn Chiếu xoay người, liền thấy Trương Lộc đang mừng rỡ chạy về phía nàng.
Phía sau nàng chính là một cô gái tuổi tác xấp xỉ, hẳn chính là Nghiêm Tú Ảnh vừa được nhắc tới.
Quả nhiên lớn lên rất đẹp, chân dài thẳng tắp, chỉ là quần áo thoáng có vẻ có chút quê mùa...
Lưu Vãn Chiếu âm thầm bình phẩm ở trong lòng.
Lúc này, ba đứa nhỏ trên xe nghe thấy tiếng của Trương Lộc, đều xông xuống từ trên xe.
"Chị Tiểu Lộc." Uyển Uyển và Huyên Huyên hưng phấn nói.
"Oa, các em cũng tới rồi sao, có nhớ chị tiểu Lộc không." Trương Lộc vui vẻ nói.
"Nhớ cái gì mà nhớ, mới tách ra mấy ngày, không thấy buồn nôn à." Đúng lúc này, Hà Tứ Hải đi ra từ trong nhà, nói.
"Chị Vãn Vãn, chị cũng không quản hắn, chỉ biết bắt nạt em." Trương Lộc trực tiếp cáo trạng với Lưu Vãn Chiếu.
"Được rồi, đừng bắt nạt tiểu Lộc nữa. Đúng rồi, tiểu Lộc, không giới thiệu cho chị một chút sao?" Lưu Vãn Chiếu cười nói.
"Đây là..."
Hà Tứ Hải vừa muốn nói chuyện, liền bị Lưu Vãn Chiếu trừng một cái.
"Đây là bạn của em Nghiêm Tú Ảnh, chính là con gái của chú Nghiêm - bạn của chú Hai." Trương Lộc đi tới kéo Nghiêm Tú Ảnh lại rồi nói.
"Đây chính là bạn gái của em tiểu Chu, Lưu Vãn Chiếu."
Trương Lộc cố ý nhấn mạnh mấy chữ em tiểu Chu, mà không phải là Hà Tứ Hải.
Hành vi trẻ con như vậy, Hà Tứ Hải hoàn toàn không phản ứng nàng.
------
Dịch: MBMH Translate