Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 782 - Chương 782: Tìm Kiếm.

Chương 782: Tìm Kiếm. Chương 782: Tìm Kiếm.

Hà Tứ Hải là người như nào?

Vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu Nghiêm Tú Ảnh, thế là nàng đi hỏi một ít người.

Mỗi người đều cho nàng đáp án không giống nhau.

Ba ba nàng - Nghiêm Chấn Hưng nói: "Đương nhiên là con trai của chú hai con rồi, sẽ không sai, hắn rất giống với chú Hai con lúc còn trẻ."

Chú Hai nói: "Đương nhiên là con trai thất lạc của chú rồi."

Thím Hai nói: "Nó là tiểu Chu của thím."

Bà Chu nói: "Hắn đương nhiên là cháu trai bảo bối của ba rồi."

Đào Tử nói: "Là ba ba siêu lợi hại."

Cuối cùng nàng hỏi Trương Lộc, Trương Lộc nói: "Thần tiên."

Được rồi, đáp án này là khó tin cậy nhất.

Nhưng mà những thứ này đều không phải là đáp án mà nàng muốn.

"Tứ Hải là bạn trai chị, bạn trai của chị." Chị Vãn Vãn mới quen nhìn vào mắt của nàng, nói với vẻ mặt thành thật.

Nghiêm Tú Ảnh có chút mộng, chớp chớp con mắt, đây cũng không phải đáp án mà nàng muốn.

Cho nên...

Nàng quyết định trực tiếp đi hỏi Hà Tứ Hải.

Nhưng mà, phải tìm một thời gian riêng tư, dù sao hỏi thăm bí mật của người khác, nhiều người không tốt lắm.

Nhưng mà chị Vãn Vãn thực sự quá dính người, Hà Tứ Hải tới chỗ nào, nàng đều theo sau lưng.

Nhưng mà cũng may chị Vãn Vãn chỉ ở chỗ này một buổi tối liền trở về, ngày này Nghiêm Tú Ảnh cuối cùng đã tìm thấy cơ hội.

Nghiêm Tú Ảnh ăn xong bữa sáng ở nhà, vốn là đến tìm Trương Lộc chơi.

Nàng từ nhỏ lớn lên ở trong thành phố, căn bản không biết người nào ở nông thôn, đương nhiên cũng không có bạn bè gì.

Tết xuân trở về, ngoại trừ chơi điện thoại di động và xem ti vi, Trương Lộc đại khái là chính là người duy nhất có thể giải thoát sự bí bách cho nàng.

Đương nhiên Trương Lộc cũng thấy vậy, cho nên hai cô gái gần tuổi mỗi ngày đều chơi cùng nhau, mỗi ngày không phải nàng tìm ta thì chính là ta tìm nàng.

Lúc Nghiêm Tú Ảnh đi vào quầy sửa chữa, đúng dịp thấy Hà Tứ Hải đang ngồi một mình ở trước bàn sửa chữa, đang chuyên chú sửa chữa một chiếc máy thu thanh.

Thế là Nghiêm Tú Ảnh chống cằm, ngồi xuống ở bên cạnh quầy hàng.

Ánh mặt trời chiếu vào cửa kính trước bàn sửa chữa.

Dưới ánh mặt trời, gương mặt Hà Tứ Hải đẹp trai, ánh mắt chuyên chú, cả người tỏa ra mị lực không nói ra được.

Nàng chợt nhớ tới trước đó ba ba nói với nàng, hẹn ước với chú Hai vào mười mấy năm trước, nếu là thật, có lẽ cũng không phải không được.

Nghĩ tới đây, gò má nàng không khỏi ửng đỏ, đáng tiếc, Hà Tứ Hải đã có bạn gái rồi. Chị Vãn Vãn đúng là rất xinh đẹp, khí chất cũng siêu tốt, quả nhiên, người ưu tú đều ở cùng một chỗ với người ưu tú...

"Ai."

Nghiêm Tú Ảnh suy nghĩ lung tung không nhịn được mà thở dài một hơi.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên tò mò hỏi.

Hắn đã phát hiện Nghiêm Tú Ảnh ngồi ở chỗ đó từ sớm, nhưng mà cũng không để ý, hiện đang nghe nàng thở dài, mới không nhịn được mà hỏi một tiếng.

"Không... Không có gì." Nghiêm Tú Ảnh hỗn loạn khoát tay.

Hà Tứ Hải nhìn nàng một cái, cúi đầu tiếp tục bận việc của mình.

Nhìn Hà Tứ Hải không chú ý mình nữa, Nghiêm Tú Ảnh lại bắt đầu trở nên ảo não.

Sau đó lấy hết dũng khí nói: "Cái kia..."

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải lại ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi.

"Cái kia, anh là người như nào vậy?" Nghiêm Tú Ảnh cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi.

"Tôi? Người bình thường." Hà Tứ Hải cười nhẹ một tiếng, cúi đầu, tiếp tục bận việc của mình.

Hắn biết Nghiêm Tú Ảnh muốn hỏi gì, thế nhưng hắn không cần thiết phải giải thích với nàng.

Nghiêm Tú Ảnh bất mãn mà vểnh miệng, người bình thường có thể biến mất như huyễn ảnh ở trước mặt của nàng sao.

Hai ngày nay nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nàng cảm thấy Hà Tứ Hải hẳn là người biết võ công trong truyền thuyết.

Đúng, võ công, mà không phải là công phu.

Công phu dù có lợi hại đến đâu thì cũng không làm được hiệu quả như vậy, chỉ có võ công trong truyền thuyết, di hình hoán ảnh hoặc là Thần Hành Bách Biến mới có sự thần kỳ như này.

Nàng thậm chí đã tự bổ não, lúc trước Hà Tứ Hải có lẽ cũng không phải đi lạc, mà là bởi vì tư chất cực tốt nên được một tiền bối cao nhân nào đó vừa ý, sau đó đưa vào trong núi dạy võ công, chờ võ công đại thành mới trở về.

Đương nhiên không thể không nói, Nghiêm Tú Ảnh thật sự là biết cách tưởng tượng.

"Lừa người." Nghiêm Tú Ảnh bất mãn nói.

Hà Tứ Hải không phản ứng nàng.

"Anh nói cho tôi một chút đi, anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác." Nghiêm Tú Ảnh nằm nhoài trên quầy, rướn cổ lên, đầu trộm đuôi cướp nói.

Nàng mặc quần jean bó sát người, phô bày cặp chân dài, cho dù đi đôi giày đế bằng nhưng tư thế như vậy cũng làm cho vóc người của nàng càng thêm lồi lõm có hứng thú hơn.

Một đầu tóc dài, dùng một cái khăn lụa tùy ý tết lên, lúc này tóc buông xuống theo vai phải.

Hà Tứ Hải lại ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, sau đó nói: "Tóc rất đẹp."

Nghiêm Tú Ảnh sờ đầu tóc đẹp của mình, sau đó gò má ửng đỏ, lại ngồi xuống một lần nữa.

Nàng có chút ngượng ngùng mà nhìn về phía Hà Tứ Hải, lại phát hiện đối phương lại cúi đầu, loay hoay với đống linh kiện trên bàn sửa chữa.

Nghiêm Tú Ảnh có chút bất mãn mà hừ nhẹ một tiếng.

Tuy rằng nàng biết Hà Tứ Hải có bạn gái, nhưng Hà Tứ Hải không có ý kiến gì, thế nhưng cảm giác bị người "Khinh thị" vẫn khiế cho nàng có chút không thoải mái.

"Kiểu tóc của cô rất giống mẹ cô, đều rất đẹp." Hà Tứ Hải lại mở miệng nói.

"Đó là đương nhiên, mẹ tôi lúc còn trẻ rất là xinh đẹp. Tôi đã nói với anh, mẹ tôi khi đó cũng rất thời thượng, giống như, giống như là minh tinh Hồng Kông Đài Loan vậy."

"Anh biết không? Tôi mỗi lần lật đến những bức hình của mẹ tôi đều có một loại cảm giác kinh diễm, cho nên sau khi tôi lớn lên, cố ý nuôi tóc dài, để kiểu tóc giống như nàng..."

Nghiêm Tú Ảnh thuận tay kéo khăn lụa xuống, mái tóc như tơ lụa trải xuống trên vai.

Nói kiểu tóc của Nghiêm Tú Ảnh đẹp, chủ yếu là bởi vì mái tóc của nàng vừa dày vừa nhiều.

Mặt khác dáng mặt của nàng cũng không phải kiểu mặt mũi khoan như mấy người nổi tiếng trên mạng, mà là kiểu mặt trứng gà có chút trẻ con, cho nên phong cách toàn thể mới mang đến cho người ta một loại cảm giác như ngôi sao Hong Kong thập niên tám mươi chín mươi.

"Tóc của tôi được di truyền từ mẹ tôi, bà ngoại tôi nói, tôi và mẹ tôi lúc còn trẻ quả thực như được khắc ra từ một khuôn..." Nghiêm Tú Ảnh mỉm cười, nói.

Tuy rằng bây giờ nhìn lại, phong cách của nàng có chút quê mùa, thế nhưng bản thân nàng cảm thấy rất là hài lòng, ít nhất là khác với tất cả mọi người, không theo trào lưu, biểu lộ ra cá tính của nàng.

"Vẫn có chút khác biệt." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn rồi nói.

"Đúng, mũi của tôi không giống với mẹ tôi, điểm này là di truyền... Ồ, làm sao anh biết?" Nghiêm Tú Ảnh bỗng nhiên phản ứng lại.

Sau đó không chờ Hà Tứ Hải trả lời, nàng đã lập tức nói: "Anh nhất định đã xem qua hình chụp chung của mẹ tôi và dì Bội Lan rồi có đúng hay không?"

"Đó là ảnh chụp các nàng lúc đi học, mẹ tôi khi đó còn rất quê mùa." Nghiêm Tú Ảnh cười nói.

Thế nhưng Hà Tứ Hải lại cười lắc lắc đầu.

" y..., vậy anh làm sao biết?" Nghiêm Tú Ảnh nghi hoặc hỏi.

"Bởi vì, mẹ cô đang đứng ở sau lưng cô nha." Hà Tứ Hải " m trầm" cười nói.

Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.

Phía sau đương nhiên không có cái gì cả.

Nghiêm Tú Ảnh xoay đầu lại, xì một tiếng rồi nở nụ cười.

"Hà Tứ Hải, anh diễn đúng là thật giống, thiếu chút đã dọa tôi rồi." Nàng cười nói.

"Có đúng không? Mẹ cô hiện tại đang đặt tay trái lên trên vai của cô, trên ngón áp út của nàng còn có một nốt ruồi thịt màu đỏ."

Sắc mặt của Nghiêm Tú Ảnh lập tức trở nên trắng bệch.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment