"Anh... Anh đừng dọa tôi."
Nếu như nói Hà Tứ Hải biết tướng mạo mẹ của nàng, chuyện này cũng không hiếm lạ.
Thế nhưng biết trên ngón áp út trái mẹ của nàng có nốt ruồi thịt màu đỏ, chuyện này đúng là rất kỳ quái rồi.
Dù sao những tấm hình kia đều đã cũ, bản thân đều không rõ ràng lắm, lại không phải hình ảnh HD có thể phóng lớn như hiện tại.
"Đúng... Là dì Dương nói cho anh có đúng hay không, anh cố ý dùng để làm tôi sợ?"
Thế nhưng Nghiêm Tú Ảnh đảo mắt liền nghĩ đến vấn đề này, thần sắc trên mặt đã tốt hơn rất nhiều.
"Mẹ tôi tẻ nhạt lắm mới nói cho tôi những chi tiết này." Hà Tứ Hải nhún vai một cái, nói.
Nghiêm Tú Ảnh kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải, muốn xem hắn có phải là đang nói dối hay không.
Thế nhưng Hà Tứ Hải lại nhìn về phía bên cạnh nàng, đồng thời cười nói: "Tôi chỉ là đùa nàng chút thôi, ai bảo nàng hai ngày nay cứ hỏi khắp nơi."
Nghiêm Tú Ảnh bỗng nhiên đứng lên.
Ngay lúc Hà Tứ Hải cảm thấy ngạc nhiên, nàng bỗng nhiên vọt vào trong sân, chạy về phía trong nhà.
"Dì Dương, dì Dương, con trai của dì làm cháu sợ." Nàng vừa chạy vừa la lớn.
Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, nhìn về phía Cố Xuân Vũ đứng trước quầy hàng rồi nở nụ cười, bọn họ đều không nghĩ tới Nghiêm Tú Ảnh sẽ phản ứng như thế.
Hà Tứ Hải không lừa Nghiêm Tú Ảnh, bởi vì mẹ của nàng thật sự đang đứng ở bên cạnh nàng.
"Oa, tiểu Chu thật sự vươn móng tay tội ác ra với cậu sao?"
Đúng lúc này, giọng nói hưng phấn của Trương Lộc bỗng nhiên vang lên.
"Xì xì" Cố Xuân Vũ nghe ngóng không nhịn được mà cười to lên.
Hà Tứ Hải thì lại lập tức quýnh lên.
Hắn dở khóc dở cười hỏi: "Dì đã chuẩn bị tốt để gặp mặt con gái chưa?"
Cố Xuân Vũ ngưng cười gật gật đầu.
"Vậy, chú Nghiêm thì sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Cố Xuân Vũ nghe vậy thì trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Dì rất là mâu thuẫn."
"Dì vừa muốn hắn không nên quên dì, cũng muốn hắn quên dì."
"Có thể lý giải." Hà Tứ Hải nói.
Con người đều là những tổ hợp mâu thuẫn.
"Hắn thật vất vả mới tìm được một người yêu thích, nếu như tôi xuất hiện, sợ ;à..." Cố Xuân Vũ chán nản nói.
"Vậy tâm nguyện chưa xong của dì là gì?" Hà Tứ Hải hỏi.
Dựa theo suy đoán của Hà Tứ Hải, tâm nguyện của nàng đơn giản chính là không yên lòng con gái, muốn nhìn nàng lớn lên.
Hoặc là bởi vì còn yêu chồng, không nỡ rời khỏi hắn.
Nhưng Cố Xuân Vũ lại nói ra một đáp án không tưởng tượng nổi.
"Ống kính vạn hoa."
"Cái gì?" Hà Tứ Hải không rõ ràng lắm.
"Kính vạn hoa của con gái, tôi đã đồng ý là sẽ đưa cho nó sau khi tan việc, nhưng mà..."
Đáp án rất đơn giản, chuyện rất nhỏ, chỉ là lời hứa đối với con gái.
Nhưng lại trở thành ràng buộc linh hồn của Cố Xuân Vũ, làm cho nàng dừng lại ở nhân gian.
Hà Tứ Hải vừa cảm thấy bất ngờ vừa không cảm thấy bất ngờ.
Tư tưởng của người ta thay đổi trong nháy mắt, suy nghĩ cũng vô cùng kỳ quặc, chấp niệm đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Chấp niệm không nhất định là giữ vững một đời, cũng không nhất định là rành buộc tình thân tình, có thời điểm chỉ là một tiếc nuối nho nhỏ, lời hứa nho nhỏ hoặc là một việc bé nhỏ không đáng kể.
Chỉ vì một tia lưu luyến, một tia không cam lòng, mới lưu lại nhân gian.
"Tuy Tú Ảnh còn nhỏ, lời hứa tuy nhỏ, nhưng dì là mẹ của nàng, dì cũng không thể lừa nàng." Cố Xuân Vũ thì thào nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy nỗi lòng tôn kính.
Chuyện này xem ra là một chuyện rất nhỏ, nhưng lại là một trong những phẩm chất quan trong trong quá trình trưởng thành của trẻ nhỏ, thành thực thủ tín.
Không nói đến quá khứ, chính là hiện tại, đều có rất ít cha mẹ có thể làm được chuyện này.
Nhưng cho dù như vậy, rất nhiều cha mẹ đều thích thuận miệng đồng ý với trẻ nhỏ, đứa nhỏ lại tưởng là thật, rất nhiều lúc đều khiến đứa nhỏ uổng công vui vẻ một hồi, hoặc là tùy ý thay đổi điều kiện đồng ý.
Chuyện này sẽ để lại ấn tượng không tốt cho trẻ nhỏ, khiến cho đứa nhỏ thất vọng ngoài ra còn có thể tạo thành tấm gương xấu cho trẻ nhỏ.
Lời hứa không chỉ là đối với lãnh đạo, đối với bạn bè, với người nhà, mà đối với trẻ nhỏ cũng phải giữ tín.
Không nên dễ dàng đồng ý, cũng không nên dễ dàng hủy bỏ giao ước.
Một chiếc kính vạn hoa kiểu cũ của mười mấy năm trước xuất hiện ở trong tay Cố Xuân Vũ, mặt trên còn có vài con vịt con màu vàng, nhìn rất là đáng yêu.
“Bản thân dì suy nghĩ kỹ càng là được." Hà Tứ Hải nói.
Đây là tâm nguyện của Cố Xuân Vũ, không ai có thể quyết định thay nàng.
Cố Xuân Vũ nắm chặt ống kính vạn hoa, sau đó yên lặng mà gật gật đầu.
Hà Tứ Hải nghe vậy, đưa tay ra, đèn Dẫn Hồn xuất hiện ở trong tay của hắn.
Hắn đặt đèn Dẫn Hồn lên trên quầy.
Toàn thân Cố Xuân Vũ vốn đang nhẹ nhàng lập tức cảm nhận được cảm giác nặng nề của thân thể.
Da dẻ cảm nhận được ý lạnh trong không khí, cánh mũi ngửi được mùi đặc trưng của tiệm sửa chữa.
Nàng duỗi hai tay ra đặt ở trước mắt nhìn một chút, lại nhẹ nhàng thả xuống, vuốt ve quầy hàng trong suốt trước mặt.
"Đã bao nhiêu năm rồi không có cảm giác này." Nàng lẩm bẩm.
Tràn ngập lưu luyến đối với sinh mạng.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Đèn Dẫn Hồn, đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ." Hà Tứ Hải chỉ đèn lồng màu đỏ bên cạnh rồi giải thích.
Cố Xuân Vũ mím mím môi, sau đó nói: "Thực ra khi cháu còn bé, dì còn từng ôm cháu."
Hà Tứ Hải không nói chuyện, chỉ là nhìn nàng.
Cố Xuân Vũ nở nụ cười, sau đó nói tiếp: "Dì không có ý gì khác, chỉ là rất tò mò, cháu sao lại trở thành người tiếp dẫn?"
"Dì lưu lại ở nhân gian lâu như vậy, đi qua rất nhiều nơi, tiến vào rất nhiều đền miếu, gặp qua rất nhiều cái gọi là đại sư. Cháu là người thứ nhất có thể nhìn thấy dì, cũng là thần linh đầu tiên mà dì gặp được, trước đó dì vẫn luôn cho rằng trên thế giới này căn bản không tồn tại thần linh."
Hà Tứ Hải cũng không trả lời nàng, chỉ là khẽ cười, sau đó cúi đầu, tiếp tục sửa chữa đồ trên tay.
"Là dì đường đột rồi." Cố Xuân Vũ nói.
Người trước mắt đã không phải là đứa nhỏ lúc trước bị nàng ôm vào trong ngực nữa, hắn là thần linh, thần linh thì phải duy trì sự kính sợ nhất định.
Đương nhiên những thứ này đều là Cố Xuân Vũ tự bổ não mà thôi, Hà Tứ Hải chỉ là không biết làm sao để trả lời mà thôi.
...
"Dì Dương, cháu đã nói với dì, đang là ban ngày, Hà Tứ Hải cố ý nói có quỷ làm cho cháu sợ, giả vờ giả vịt giống như thật vậy."
Nghiêm Tú Ảnh hầm hừ theo sát Dương Bội Lan cáo trạng.
"Thì ra chính là bắt nạt cậu như vậy sao?" Trương Lộc nghe vậy có chút thất vọng.
Nàng chính là xem trò vui không chê chuyện lớn.
Nghiêm Tú Ảnh không nhịn được mà lườm nàng một cái.
"Không có chuyện gì, nó chỉ đùa giỡn với cháu mà thôi." Dương Bội Lan cười ha hả nói.
"Hắn còn nói về chuyện của mẹ cháu. Đúng rồi, có phải là dì nói với hắn là trên ngón áp út trái của mẹ cháu có nốt ruồi thịt màu đỏ hay không." Nghiêm Tú Ảnh hỏi.
"Ồ, trên tay mẹ cháu có sao?" Dương Bội Lan nghi hoặc hỏi.
Nghiêm Tú Ảnh sửng sốt rồi, sau đó có chút hoảng sợ hỏi: "Không phải dì nói cho hắn à?"
Dương Bội Lan lắc lắc đầu.
Nghiêm Tú Ảnh nhìn vẻ mặt của nàng không giống như là giả vờ, sắc mặt lại trở nên trắng xám, tâm như trống lôi.
Lẽ... Lẽ nào hắn đang nói thật?
Nghiêm Tú Ảnh biết là bởi vì nghe bà ngoại nói, bà ngoại nói nàng có một đôi tay mười ngón thon dài, trắng nõn không chút tì vết, không giống mẹ nàng, trên ngón tay còn...
Nghiêm Tú Ảnh đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời chiếu lên trên người không còn ấm áp nữa rồi.
Trương Lộc ở bên cạnh thật giống như nghe ra một ít gì đó, thế là lôi kéo nàng nói: "Đi, chúng ta tìm tiểu Chu."
Dương Bội Lan nhớ tới chuyện Hà Tứ Hải nói ngày hôm đó, suy nghĩ một chút rồi nói: "Dì đi cùng cháu."
Nghiêm Tú Ảnh vội vàng kéo lấy cánh tay của Dương Bội Lan, lúc này mới làm cho nàng cảm giác hơi an tâm hơn một chút.
------
Dịch: MBMH Translate