Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 784 - Chương 784: Mẹ.

Chương 784: Mẹ. Chương 784: Mẹ.

Nghiêm Tú Ảnh vừa đến gần trước nhà, đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Hà Tứ Hải.

"Dì Dương, dì nghe, dì nghe kìa, hắn còn đang giả vờ?" Nghiêm Tú Ảnh ôm cánh tay Dương Bội Lan lập tức kêu lên.

"Ha ha... có lẽ là có khách tới thôi." Dương Bội Lan cười nói.

Đúng lúc này, các nàng nghe thấy tiếng nói chuyện của một người phụ nữ.

Trương Lộc xông vào đầu tiên, sau đó lại cấp tốc chạy trở về.

"Làm sao thế?" Nghiêm Tú Ảnh kỳ quái hỏi.

"Mẹ... Mẹ cậu ở... ở bên trong." Trương Lộc lắp ba lắp bắp nói.

Nàng từng thấy ảnh chụp của Cố Xuân Vũ, mặt khác nàng cũng biết thân phận của Hà Tứ Hải, thế nhưng "Lần thứ nhất" nhìn thấy quỷ ngồi ở trước mặt mình nàng vẫn bị dọa cho sắc mặt trắng bệch.

Đương nhiên, nàng cũng không biết thân phận của hai tiểu quỷ còn lại, chỉ cho rằng các nàng là "Tiểu quỷ" đáng yêu.

"Tiểu... Tiểu Lộc, cậu đừng dọa tớ có được hay không?" Nghiêm Tú Ảnh thấy sắc mặt Trương Lộc trắng bệch, dáng vẻ kinh hoảng không giống làm bộ, trong lòng lại càng hoảng.

"Được rồi, vào xem chẳng phải là sẽ biết sao?" Dương Bội Lan cười, muốn đi về phía trước.

Nghiêm Tú Ảnh vội vàng kéo cánh tay của nàng lại.

"Dì Dương."

"Đừng sợ, nếu như đúng là mẹ cháu thì cháu sợ cái gì?" Dương Bội Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của nàng.

Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy thì sửng sốt, sau đó phản ứng lại, đúng rồi, nàng là mẹ mình, mình sợ cái gì, hơn nữa mình không phải nàng nằm mộng cũng muốn gặp gỡ mẹ hay sao?

Thế là vẻ mặt kinh hoàng của nàng từ từ bình tĩnh lại, thả cánh tay kéo chặt Dương Bội Lan ra, trong lòng bình tĩnh lại, tiếp theo nàng thản nhiên đi vào trước nhà.

Sau đó...

Nàng nhìn thấy có một người phụ nữ đang ngồi ở chỗ ngồi của nàng trước đó.

Nhận ra được nàng đi vào, người phụ nữ kia quay đầu nhìn lại.

Nghiêm Tú Ảnh lập tức sửng sốt, khẽ nhếch miệng, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

Mãi đến tận khi đối phương vẫy tay nói với nàng "Chào Nữu Nữu?" Nàng lúc này mới phản ứng được.

"Xin... xin chào." Nghiêm Tú Ảnh lắp ba lắp bắp nói.

Cố Xuân Vũ mỉm cười vẫy vẫy tay với nàng, bảo nàng đến gần.

Nghiêm Tú Ảnh thoáng do dự một chút, nàng cũng không biết vì sao lại do dự. Đầu óc của nàng hiện tại cực kỳ loạn, nhưng cuối cùng vẫn là cất bước chuẩn bị tiến lên.

Nhưng vào lúc này, một tiếng nói vui mừng vang lên từ phía sau: "Xuân Vũ..."

Sau đó Dương Bội Lan trực tiếp vượt qua nàng, tiến lên nghênh đón.

"Bội Lan." Cố Xuân Vũ cũng vô cùng cao hứng.

Nàng thường xuyên trở lại gặp Dương Bội Lan, chỉ có điều Dương Bội Lan không nhìn thấy nàng mà thôi.

Hai người tay cầm tay, quan sát lẫn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ vui thích.

Trương Lộc trốn sau lưng Nghiêm Tú Ảnh ngó dáo dác, vừa sợ sệt vừa tò mò.

"Xuân Vũ, cậu đúng là không thay đổi chút nào, có thể gặp lại cậu đúng là quá tốt rồi, ô ô..." Dương Bội Lan nói xong, bản thân mình bắt đầu trở nên khổ sở.

"Được rồi, không sao rồi, đều đã qua bao nhiêu năm." Cố Xuân Vũ ôm Dương Bội Lan, con mắt cũng trở nên ướt át.

Hai người dường như trở về thời các nàng còn trẻ, cùng nhau điên dạo, cùng đi dạo công viên, cùng chạy băng băng ở trên sân tập...

Nhưng mà thời gian một đi không trở về, chỉ còn dư lại những hồi ức tốt đẹp ở trong đầu.

"Chúng ta khi đó còn nói, chờ sau khi già rồi, chúng ta cùng đi tìm một chỗ non xanh nước biếc dưỡng lão, nhưng mà... Nhưng mà..." Dương Bội Lan nghẹn ngào nói.

"Mệnh tớ như vậy thì có biện pháp gì?" Cố Xuân Vũ thả Dương Bội Lan ra, lau nước mắt nơi khóe mắt.

"Nhưng mà, có thể nhìn thấy cậu khôi phục bình thường, đúng là quá tốt rồi." Trên mặt Cố Xuân Vũ mang theo nước mắt, cười nói.

"Cậu đều biết sao?" Dương Bội Lan nói.

Chuyện tinh thần nàng gặp sự cố là chuyện sau khi Cố Xuân Vũ qua đời.

"Đương nhiên biết, tớ còn thường xuyên trở về thăm cậu, chỉ có điều cậu không nhìn thấy mà thôi, khi đó tớ còn đang suy nghĩ, hai chị em chúng ta sao lại xui xẻo như vậy. Một người chết một người điên, thực sự là quá không công bằng rồi..." Cố Xuân Vũ cười nói.

"Hiện tại thấy bệnh cậu khôi phục rồi, con trai cũng tìm được rồi, đúng là quá tốt rồi, quá tốt rồi."

"Cảm ơn." Dương Bội Lan thấp giọng nói.

Thế nhưng tiếng cám ơn này lại chất chứa nỗi chua xót không nói ra được.

Nếu như Cố Xuân Vũ còn sống thì thật là tốt.

Đúng rồi...

Dương Bội Lan xoay đầu lại, vẫy vẫy tay với Nghiêm Tú Ảnh rồi nói: "Tú Ảnh, lại đây, gặp gỡ mẹ cháu, lúc Xuân Vũ qua đời cháu còn nhỏ, ấn tượng sợ là cũng không sâu."

"Trong nhà có ảnh của mẹ." Nghiêm Tú Ảnh lẩm bẩm.

Sau đó ngơ ngác mà đi lên phía trước.

"Nữu Nữu."

Cố Xuân Vũ nhìn về phía Nghiêm Tú Ảnh rồi gọi lần nữa, trong mắt tràn đầy óng ánh.

"Người là... Người là mẹ con?" Nghiêm Tú Ảnh cuối cùng cũng phản ứng lại, sau đó nghi hoặc hỏi.

Cố Xuân Vũ gật gật đầu.

"Nhưng mà... Nhưng mà..." Nghiêm Tú Ảnh lắp ba lắp bắp không biết nên làm sao để biểu đạt. Đầu óc nàng đang cực kỳ loạn, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Con không phải vẫn đang hỏi thăm bí mật của tiểu Chu sao?" Cố Xuân Vũ nhìn về phía Hà Tứ Hải ngồi ở trước bàn sửa chữa.

Nghiêm Tú Ảnh cũng nhìn sang theo ánh mắt của nàng.

"Cho nên... cho nên hắn... hắn..." Nghiêm Tú Ảnh lắp ba lắp bắp nói.

"Hắn là thần tiên, tớ đã nói với cậu rồi không phải sao?" Trương Lộc ở sau lưng nhỏ giọng nói.

Nghiêm Tú Ảnh quay đầu nhìn về phía Trương Lộc, Trương Lộc mở to hai mắt gật gật đầu, biểu thị mình đang nói thật, nàng không lừa người.

"Tôi không phải là thần tiên, tôi là người tiếp dẫn, trợ giúp vong hồn lưu lại ở nhân gian hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, dẫn độ đến Minh Thổ."

Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy ngơ ngác mà gật gật đầu.

"Nữu Nữu, đến đây, cho mẹ ôm một chút.” Cố Xuân Vũ giang hai cánh tay, khóe mắt rưng rưng.

Nghiêm Tú Ảnh bỗng trở nên hoảng hốt.

"Nữu Nữu, đến đây, để mẹ ôm một chút."

Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy một người phụ nữ tướng mạo mơ hồ, quần áo mơ hồ đang giang hai cánh tay với nàng. Nàng ngước cổ nhìn về phía đối phương, cảm thấy nàng thật là to lớn, thật là ấm áp.

"Ha ha."

"Nữu Nữu."

"Mẹ... mẹ..."

Nàng tập tễnh đi về phía đối phương, sau đó được đối phương ôm lên.

"Mẹ ~ mẹ ~ "

Nàng được một cái ôm ấm áp ôm vào trong lòng.

"Nữu Nữu."

Cố Xuân Vũ ôm nàng vào trong ngực, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Dường như muốn nhớ lại cảm giác ôm ấp con gái, nhưng mà nàng đã hoàn toàn không nhớ ra được rồi, thời gian quá lâu rồi.

Thế nhưng vẫn rất là ấm áp, tuy rằng xa lạ, nhưng cũng có một loại cảm giác quen thuộc.

"Mẹ... Mẹ." Nghiêm Tú Ảnh mang theo tiếng khóc nức nở, lại gọi một tiếng.

Có lần thứ nhất liền có lần thứ hai, Nghiêm Tú Ảnh gọi cũng thông thuận hơn rất nhiều.

"Nữu Nữu."

Cố Xuân Vũ không muốn thả Nghiêm Tú Ảnh ra, quan sát tỉ mỉ người trước mặt, đưa tay sờ đầu tóc nàng, hai gò má nhẵn nhụi.

Nàng cao hứng nói: "Nữu Nữu nhà ta đã lớn rồi, lớn lên thật xinh đẹp."

Nghiêm Tú Ảnh nín khóc mỉm cười nói: "Đó là bởi vì dáng vẻ bên ngoài của con giống với mẹ."

"Đúng, con giống mẹ, Bội Lan, cậu hối hận rồi đúng không? Dáng vẻ của Nữu Nữu nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, đáng tiếc..."

"Mẹ." Nghiêm Tú Ảnh ngượng ngùng kêu lên.

Dương Bội Lan nghe vậy nở nụ cười, "Là tiểu Chu không có duyên phận này."

Cố Xuân Vũ liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải ngồi ở bàn sửa chữa, đang chuyên chú sửa chữa, có chút tiếc nuối thở dài một tiếng.

"Ai... Sau này không biết tiện nghi cho tiểu tử thối nhà ai."

"Mẹ, người nói những thứ này làm gì nha." Nghiêm Tú Ảnh hơi ngượng ngùng mà nói.

"Đúng, không nói những thứ này nữa, không nói những thứ này nữa, để mẹ ngắm nghía con cẩn thận, ngắm nghía Nữu Nữu nhà chúng ta cẩn thận." Cố Xuân Vũ nói.

Tuy rằng nàng làm quỷ, nhìn con gái lớn lên, nhưng mà hoàn toàn khác với việc còn sống nhìn con gái lớn lên.

"Đúng rồi, mẹ cùng con về nhà gặp ba đi, ba vô cùng nhớ mẹ, nhìn thấy mẹ ba nhất định sẽ vô cùng cao hứng."

Nghiêm Tú Ảnh đặc biệt hưng phấn, lôi kéo Cố Xuân Vũ muốn đi ra ngoài.

Nhưng mà...

Cố Xuân Vũ đứng tại chỗ, không có động đậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment