Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 785 - Chương 785: Mẹ Và Con Gái.

Chương 785: Mẹ Và Con Gái. Chương 785: Mẹ Và Con Gái.

"Mẹ?"

Nghiêm Tú Ảnh không kéo được thế là nghi hoặc mà quay đầu lại.

Sau đó liền thấy Cố Xuân Vũ đang nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp.

"Mẹ?" Nghiêm Tú Ảnh lại nghi hoặc gọi một tiếng.

Cố Xuân Vũ giãn ra nở nụ cười, sau đó nói: "Nữu Nữu, có thể đi dạo phố cùng mẹ không?"

"Lúc con mới học đi, mẹ liền nghĩ, Nữu Nữu nhà chúng ta lúc nào mới có thể trưởng thành và đi dạo phố cùng mẹ, cùng đi ăn những món ngon nhất, cùng đi mua những bộ quần áo đẹp nhất, hai chúng ta sẽ giống như chị em..."

Nghiêm Tú Ảnh yên lặng mà gật gật đầu.

Cố Xuân Vũ cao hứng kéo cánh tay của nàng, cầm lấy đèn Dẫn Hồn trên bàn, hai người vừa muốn đi ra.

"Chờ một chút." Dương Bội Lan gọi lại.

Sau đó cởi áo khoác trên người xuống rồi khoác lên trên người cho Cố Xuân Vũ.

"Bên ngoài lạnh."

Cố Xuân Vũ nở nụ cười, sau đó đưa tay nhẹ nhàng ôm ấp Dương Bội Lan một cái, tiếp theo cũng không quay đầu lại mà xoay người đi ra ngoài cửa.

Nhìn bóng lưng Cố Xuân Vũ rời đi dưới ánh mặt trời, Dương Bội Lan duỗi duỗi tay, há miệng rất muốn gọi nàng lại.

Nhưng mà ——

Nàng cuối cùng cũng không thể mở miệng, nhìn nàng và con gái vui vẻ nhảy nhót rời đi.

Nàng có một loại cảm giác sẽ không còn được gặp lại Cố Xuân Vũ.

Thế là nàng quay đầu lại hỏi Hà Tứ Hải: "Mẹ... còn có thể nhìn thấy nàng không?"

Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không trả lời nàng trực tiếp, mà là nói: "Sau khi nàng hoàn thành tâm nguyện sẽ trở về Minh Thổ."

"Ai." Dương Bội Lan thở dài một tiếng, không truy hỏi nữa.

Mà là xoay người đi vào trong nhà.

Hà Tứ Hải nhìn về phía Trương Lộc vẫn đứng ở bên cạnh ăn dưa.

Trương Lộc:...

Hà Tứ Hải hơi nhíu mày, nha đầu này sao lại không có một chút ánh mắt nào vậy chứ?

Thế là hướng ra hiệu về phía bóng lưng của Dương Bội Lan một hồi, Trương Lộc lúc này mới phản ứng được, vội vàng đuổi theo.

...

"Lần đầu tiên mẹ đến đây chính là vì gặp bà nội con, khi đó đường nơi này vô cùng khó đi, trên đường tuy rằng có đặt đá, thế nhưng phần lớn đều nát hết rồi, loang loang lổ lổ, tích đầy nước sương. Mẹ thiếu chút liền hối hận rồi, nếu như mẹ hối hận thì đã không có con rồi."

"Trời nóng nực, mặt đường đều có mùi, cho nên mẹ đều không muốn trở về, nhưng mà ba con lại không có biện pháp nào ép mẹ cả."

"Cho nên lúc dì Dương và chú Trương con nói chuyện yêu đương, mẹ chính là nâng hai tay tán thành, mẹ không thể chịu tội một mình được. Mẹ có phải là rất xấu hay không?"

Cố Xuân Vũ xinh đẹp, phảng phất như một thiếu nữ nghịch ngợm bình thường, dọc theo đường đi nói không ngừng.

Trái lại là Nghiêm Tú Ảnh vẫn lẳng lặng lắng nghe ở bên cạnh nàng.

Ấn tượng mơ hồ về mẹ đã dần dần trở nên rõ ràng ở trong lời nàng.

Cố Xuân Vũ nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Hiện ở đây đã xây dựng thật tốt, nhưng mà luôn cảm thấy ít đi chút mùi vị, con người thực sự là kỳ quái."

"Mất đi, đều là tốt nhất." Nghiêm Tú Ảnh nhìn nàng rồi nhẹ nhàng nói.

Cố Xuân Vũ nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, xoay đầu lại nhìn về phía Nghiêm Tú Ảnh.

Sau đó đưa tay vuốt gò má của nàng, nói: "Không phải mất đi đều là tốt nhất, mà là mất đi đều tự nhận là tốt nhất, thế nhưng trên thực tế cũng không phải vậy."

Nghiêm Tú Ảnh không nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng.

"Mẹ có phải là nói quá nhiều rồi hay không?" Cố Xuân Vũ có chút không biết nên nói thế nào.

"Không có."

Nghiêm Tú Ảnh bắt lấy bàn tay đang đặt ở trên gương mặt mình, sau đó mười ngón nắm chặt.

"Mẹ."

"Ai."

"Chúng ta tiếp tục dạo phố đi."

"Được."

"Mẹ đúng là rất trẻ, người khác nhất định sẽ cho rằng chúng ta là chị em."

"Có đúng không, vậy may mà mẹ chết sớm, nếu không cũng không có dáng vẻ như này."

"Mẹ, mẹ có biết nói chuyện hay không?"

"Được, được, mẹ sai rồi, con sẽ tha thứ cho mẹ chứ?"

"Hừ, con tha thứ cho mẹ lần này, lần sau không cho phép nói như vậy nữa."

"Biết rồi, mẹ bảo đảm."

"Mẹ, mẹ mang theo đèn lồng này làm gì?"

"Đây là đèn Dẫn Hồn, đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ, có nó, con mới có thể thấy được sờ được mẹ."

"Thật sao, có thể nói cho con mượn một chút không?"

"Được."

"Mẹ."

"Làm sao thế?"

"Có thể nhìn thấy mẹ thật tốt."

"Mẹ thích nghe lời này, Nữu Nữu nhà chúng ta lớn rồi." Trong mắt Cố Xuân Vũ mang theo ý cười.

"Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, mẹ có thể đừng gọi con là Nữu Nữu nữa hay không.” Nghiêm Tú Ảnh nhìn người đi trên đường, hơi ngượng ngùng mà nói.

"Nhưng mà... mẹ chính là muốn gọi con là Nữu Nữu, bởi vì con là Nữu Nữu của mẹ." Cố Xuân Vũ nói.

"Vậy cũng được, chỉ để một mình mẹ gọi."

"Nữu Nữu."

"Vâng."

"Nữu Nữu."

"Vâng."

"Nữu Nữu."

...

"Mẹ, như vậy rất phiền nha." Nghiêm Tú Ảnh ảo não nói.

"Ha ha." Cố Xuân Vũ tùy ý cười to lên.

Khiến cho người đi đường dồn dập nhìn về phía các nàng.

Nghiêm Tú Ảnh hơi ngượng ngùng mà lặng lẽ nhích người che ở trước mặt Cố Xuân Vũ.

Nhưng mà Cố Xuân Vũ bỗng nhiên ôm lấy nàng rồi khóc lớn.

Nghiêm Tú Ảnh sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt cánh tay ở trên lưng của nàng —— ôm chặt.

...

"Chấn Hưng, anh buổi trưa tới nhà của em ăn cơm đi."

Người nói chuyện chính là em họ của Nghiêm Chấn Hưng - Nghiêm Quốc Thịnh, cũng chính là người thân duy nhất hiện tại ở quê nhà.

"Không được, sao có thể cứ ăn cơm ở nhà em được, lát nữa anh sẽ lên trên chợ mua ít thức ăn rồi về tự nấu." Nghiêm Chấn Hưng trực tiếp lắc đầu từ chối.

"Lại không phiền phức, buổi trưa anh và Tú Ảnh cùng đến, đơn giản chỉ là thêm hai phần bát đũa, buổi trưa chúng ta uống một chén." Nghiêm Quốc Thịnh nói.

Hai anh em lớn lên đúng là không giống nhau một chút nào.

Chủ yếu là Nghiêm Chấn Hưng di truyền từ ông nội Nghiêm Tú Ảnh, mà chú Hai Nghiêm Quốc Thịnh thì di truyền từ bà nội của Nghiêm Tú Ảnh.

Nhưng mà hai ông bà cụ đã không còn nữa rồi.

"Không được, không được, những ngày này mỗi ngày đều uống, lại uống nữa chắc không chịu nổi mất." Nghiêm Chấn Hưng liên tục xua tay.

"Vậy được rồi." Nghiêm Quốc Thịnh nghe vậy cũng không cưỡng cầu nữa.

Sau đó rút ra một điếu thuốc, tự mình bắt đầu hút, hắn biết Nghiêm Chấn Hưng không hút thuốc lá, đương nhiên cũng sẽ không đưa thuốc cho hắn.

"Anh nói năm sau để Hưng Binh đến chỗ của anh có được không?" Nghiêm Quốc Thịnh cau mày hỏi.

"Có cái gì mà không được, đều là người trong nhà." Nghiêm Chấn Hưng nói.

Hưng Binh trong miệng của Nghiêm Quốc Thịnh chính là con trai của hắn - Nghiêm Hưng Binh, thành tích học tập không được, đại học càng có không hi vọng, sau khi tốt nghiệp cấp 3 vẫn luôn ở nhà.

Chuẩn bị năm sau đi ra ngoài làm công.

Nghiêm Chấn Hưng biết được liền bảo đến chỗ của hắn.

"Vậy được rồi, em giao nó lại cho anh vậy. Nếu như hắn không nghe lời, anh cứ trực tiếp đánh." Nghiêm Quốc Thịnh nói.

"Sao có thể được chứ, anh thấy Hưng Binh rất tốt, không kém như em nói."

"Được thôi, nếu như anh không xuống tay được thì cứ gọi điện thoại cho em, em sẽ đón hắn trở về." Nghiêm Quốc Thịnh lại nói.

Nghiêm Chấn Hưng nghe vậy cũng rất là bất đắc dĩ.

Hắn không dám gật bừa đối với phương thức giáo dục của Nghiêm Quốc Thịnh, hắn cũng có một phần trách nhiệm đối với dáng vẻ hiện tại của Nghiêm Hưng Binh.

Trước đây Nghiêm Chấn Hưng cũng đã nói, nhưng mà Nghiêm Quốc Thịnh căn bản là không thay đổi, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa.

"Được rồi, không nói với em nữa, anh đi chợ mua ít thức ăn đây."

Nghiêm Chấn Hưng trở về phòng tìm cái rổ đựng thức ăn, sau đó đi về phía trên chợ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment