Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 786 - Chương 786: Con Lớn Hơn, Mẹ Mệt Mỏi.

Chương 786: Con Lớn Hơn, Mẹ Mệt Mỏi. Chương 786: Con Lớn Hơn, Mẹ Mệt Mỏi.

Chỗ ở của Nghiêm Chấn Hưng không sát đường giống như Trương Hải Quân, mà cách mặt đường một đoạn.

Hắn mang theo rổ đựng thức ăn, thất tha thất thiểu đi ra ngoài.

Trên đường gặp phải người quen, đều cười bắt chuyện, có nói đùa đôi ba câu với hắn.

"Chấn Hưng, một ông chủ lớn như anh, còn tự mình mua thức ăn sao?"

"Một ông chủ lớn như tôi thì cũng phải tự mình ăn cơm mà.”

"Chấn Hưng, anh đúng là người làm ăn, thực sự là biết cách nói chuyện."

...

Lúc còn trẻ, lúc nào đi ra làng đều cảm thấy làng quá lạc hậu rồi, trình độ văn hóa của người trong thôn quá thấp.

Nhưng chờ đến khi trung niên lại muốn quay về trong thôn, trở lại quá khứ, thấy cái gì đều cảm thấy thân thiết.

Nghiêm Chấn Hưng rất yêu thích cuộc sống như thế, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn năm nào cũng trở về.

Khắp đường đi hết nói với người này rồi là người kia một chút, chờ đi tới trên mặt đường thì thấy rất nhiều người đã mang theo rổ thức ăn trở lại rồi.

Nhưng mà không sao cả, vẫn còn rất nhiều người mua bán, sắp đến Tết rồi, rất nhiều người đều buôn bán cả ngày, không thu sạp sớm như bình thường.

...

"Cái này, thịt này mềm ăn ngon, con thích ăn."

"Còn có viên nổ này cũng lấy một chút đi."

"Ha ha, không phải chị em, nàng là con gái của tôi."

"Được bảo dưỡng tốt, nào có, nào có..."

"Hai chúng ta có phải là rất giống hay không? Cảm ơn ngài đã khích lệ, ông chủ, lại cho một cân vịt, bỏ cay một chút."

"Nữu Nữu, trả tiền."

...

Cố Xuân Vũ một đường đi tới, gặp sạp nào đều ghé vào, luôn muốn nói chuyện cùng chủ sạp hai câu.

Đương nhiên cũng sẽ mua vài món đồ.

"Mẹ, mẹ mua nhiều như vậy làm gì?"

"Đều là món con thích ăn."

"Làm sao mẹ biết?"

"Đứa ngốc, bởi vì mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con nha, đương nhiên biết con thích ăn cái gì rồi?"

"Thật sao?" Nghiêm Tú Ảnh kinh hỉ hỏi.

Sau đó gò má hơi đỏ lên.

"Đương nhiên, ký ức của quỷ đều rất ngắn ngủi, sau một quãng thời gian đều không nhớ được rất nhiều chuyện, nhưng mà mẹ vẫn nhớ được con thích ăn cái gì."

Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ."

"Làm sao thế?"

"Mẹ... Mẹ..."

"Có lời gì mà không thể nói với mẹ? Con muốn nói thì cứ nói thẳng."

"Mẹ vì sao không đi gặp ba ba?" Nghiêm Tú Ảnh lấy hết dũng khí hỏi.

Cố Xuân Vũ nghe vậy thì im lặng.

Thấy Cố Xuân Vũ không nói lời nào, Nghiêm Tú Ảnh cũng có chút bối rối, thế là vội vàng nói: "Xin lỗi."

Cố Xuân Vũ nghe vậy mới phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Nghiêm Tú Ảnh, cười lắc đầu nói: "Không có quan hệ gì với con cả."

"Vậy..." Nghiêm Tú Ảnh há miệng, cũng muốn hỏi nàng là tại sao không gặp ba ba.

Thậm chí còn tự bổ não ra rất nhiều tình tiết.

Ví dụ như năm đó bởi vì ba ba cãi nhau với mẹ, mẹ mới bởi vì đi làm không cẩn thận mà tạo thành sự cố nên mất mạng, thậm chí có thể là tự sát, càng nghĩ càng nhiều, bổ nàng càng bổ càng lợi hại...

"Đừng suy nghĩ lung tung."

Cố Xuân Vũ đưa tay gõ nhẹ một cái ở trên đầu nàng, sau đó mới phát hiện con gái đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ nữa.

"Con có biết dì Kỷ kia không?" Cố Xuân Vũ hỏi.

"Ồ? Dì Kỷ không có gì với ba cả." Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy hoang mang vội vàng giải thích.

"Thật sao?" Cố Xuân Lan tựa như cười mà không phải cười, nhìn nàng rồi hỏi.

"Thật sự không có gì." Nghiêm Tú Ảnh nhỏ giọng nói.

Nhưng mà sức lực lại không đủ.

Thế là nàng vội vàng nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận."

"Ai, mẹ không tức giận." Cố Xuân Vũ đưa tay kéo con gái, lôi kéo nàng đi tới góc đường.

Nghiêm Tú Ảnh ngoan ngoãn đi theo, luôn cảm thấy mình đã làm sai điều gì.

"Thực ra, đã trải qua nhiều năm như vậy, ba ba con... thực ra cũng không có gì, cũng không thể để hắn ở vậy một đời vì mẹ được đúng chứ?" Cố Xuân Vũ nắm tay Nghiêm Tú Ảnh rồi nhẹ nhàng nói.

"Nhưng mà... Nhưng mà mẹ không yêu ba nữa sao?" Nghiêm Tú Ảnh ngẩng đầu lên hỏi.

"Yêu, đương nhiên là yêu rồi. Nếu như mẹ không yêu hắn thì sao lại kết hôn với hắn chứ, nếu như mẹ không yêu hắn, làm sao có thể có con?"

"Nếu yêu ba, mẹ không tức giận sao?" Nghiêm Tú Ảnh hỏi.

"Chính là bởi vì yêu hắn cho nên mới không tức giận." Cố Xuân Vũ nói.

Nghiêm Tú Ảnh có chút không hiểu lắm, nàng còn trẻ, còn chưa từng nói chuyện yêu đương.

"Nếu như mẹ còn sống sót, vậy mẹ nhất định sẽ tức giận. Nhưng mà mẹ đã chết rồi, mẹ không thể ngăn cản ba con tìm kiếm hạnh phúc của hắn được, cho nên mẹ mới không đi gặp hắn, tránh lại làm khó dễ cho hắn." Cố Xuân Vũ nói.

"Không phải như vậy, không phải như vậy, ngược lại con không đồng ý. Hơn nữa, mẹ nhìn xem, mẹ vẫn còn tốt, không có gì khác với con cả." Nghiêm Tú Ảnh kích động nói.

Cố Xuân Vũ cười lắc lắc đầu.

"Nha đầu ngốc, mẹ là quỷ, bởi vì có quan hệ với đèn Dẫn Hồn cho nên con mới có thể nhìn thấy mẹ, không còn đèn Dẫn Hồn thì mẹ sẽ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi."

"Vậy con sẽ cầu Hà Tứ Hải, cầu dì Dương, cầu chú Hai, để hắn cho con mượn đèn, như vậy thì mẹ sẽ có thể vĩnh viễn ở cùng với con rồi."

"Con biết cái gì là người tiếp dẫn không?" Cố Xuân Vũ hỏi.

Nghiêm Tú Ảnh gật gật đầu, vừa nãy nàng nghe Hà Tứ Hải nói rồi, chính là sứ giả dẫn độ vong hồn.

"Con không biết." Cố Xuân Vũ lắc lắc đầu.

"Người tiếp dẫn không chỉ dẫn độ vong hồn, hắn còn có thể giúp vong hồn hoàn thành tâm nguyện trước khi chết, chỉ có hoàn thành tâm nguyện thì vong hồn mới sẽ trở về Minh Thổ." Cố Xuân Vũ giải thích.

Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy thì sửng sốt một chút.

Sau đó phản ứng lại, nhìn về phía Cố Xuân Vũ.

"Đúng như con nghĩ tới, sau khi tâm nguyện của mẹ được giải quyết, mẹ sẽ trở về Minh Thổ, là một 'Người' nhất định phải rời đi. Cho nên con nói, mẹ đi gặp ba con chính là để làm khó dễ hắn sao?"

Nghiêm Tú Ảnh theo bản năng mà lắc lắc đầu, sau đó phản ứng lại, lại gật đầu một cái, cuối cùng chính mình cũng không biết phải nói như thế nào nữa, gấp đến độ luống cuống tay chân.

"Được rồi."

Cố Xuân Vũ bắt lấy tay của nàng, làm cho nàng yên tĩnh lại.

"Mẹ, vậy mẹ có thể không đi Minh Thổ sao?" Nghiêm Tú Ảnh hỏi.

"Đương nhiên có thể, chỉ cần mẹ không hoàn thành tâm nguyện thì mẹ vẫn có thể lưu lại ở nhân gian, thế nhưng con có biết chuyện thống khổ nhất khi làm quỷ là gì không?" Cố Xuân Vũ hỏi.

Nghiêm Tú Ảnh lắc lắc đầu.

"Là cô độc, không ai thấy được mình, không ai có thể nói chuyện với mình, không ăn không uống, giống như là xác chết di động. Con nói xem nếu cứ chờ như vậy ở nhân gian sẽ còn thú vị sao? Con đã lớn rồi, mẹ cũng mệt mỏi rồi." Cố Xuân Vũ nói.

"Xin lỗi, xin lỗi..."

Nghiêm Tú Ảnh nghĩ đến cuộc sống cô độc của mẹ trong hơn hai mươi năm nay, nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.

"Vì sao lại nói xin lỗi? Không có quan hệ gì với con, được rồi, không khóc nữa, mũi đều đỏ cả lên, không đẹp."

Cố Xuân Vũ ôn nhu giúp nàng lau nước mắt.

"Mẹ hiện tại đã rất thỏa mãn, thật sự đó, không chỉ nhìn thấy con lớn lên mà còn có thể ôm con trước khi trở về Minh Thổ, nói chuyện với nói một chút, mẹ cảm thấy rất hạnh phúc." Cố Xuân Vũ nói.

"Mẹ ~ mẹ ~" Nghiêm Tú Ảnh nghẹn ngào kêu lên.

"Làm sao thế?"

"Tâm nguyện của mẹ là gì thế?" Nghiêm Tú Ảnh lau nước mắt hỏi.

"Tâm nguyện của mẹ là..."

"Tú Ảnh, con ở trong này làm gì?"

Đúng lúc này, sau lưng Cố Xuân Vũ bỗng vang lên một giọng nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment