Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 787 - Chương 787: Đã Lâu Không Gặp.

Chương 787: Đã Lâu Không Gặp. Chương 787: Đã Lâu Không Gặp.

Người gọi Nghiêm Tú Ảnh chính là Nghiêm Chấn Hưng, hắn lên trên trấn mua thức ăn, mới đi ra từ sạp thịt liền nhìn thấy con gái đang nói chuyện cùng người nào đó ở phía xa.

Người đứng đối diện với con gái hẳn không phải tiểu Lộc, tiểu Lộc thấp hơn một chút, cũng gầy hơn một chút.

Nhưng mà bóng lưng này mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc không tên, nhưng lại không nhớ ra được đã gặp qua ở nơi nào.

Thế là hắn trực tiếp đi tới.

"Tú Ảnh, con ở trong này làm gì?" Nghiêm Chấn Hưng hỏi lần nữa.

Sau đó liền thấy con gái ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Trong lòng Nghiêm Chấn Hưng lập tức cả kinh, tiếp theo chính là tức giận.

Bởi vì hai mắt con gái đỏ chót, nước mắt trên mặt còn chưa khô, rõ ràng là bị người bắt nạt.

"Xảy ra chuyện gì? Ai bắt nạt con rồi, nhanh nói với ba?" Nghiêm Chấn Hưng ba bước thành hai xông lên phía trước, một lập tức kéo Nghiêm Tú Ảnh đến trước mặt.

Động tác của hắn thực sự quá nhanh, khiến cho Cố Xuân Vũ và Nghiêm Tú Ảnh đều không kịp phản ứng lại.

Nghiêm Tú Ảnh có chút thấp thỏm mà nhìn về phía bị Cố Xuân Vũ bị Nghiêm Chấn Hưng ngăn ở phía sau.

Bởi vì lo lắng cho con gái nên tốc độ của Nghiêm Chấn Hưng quá nhanh, cho nên cũng không thấy người đứng ở đối diện Nghiêm Tú Ảnh là ai.

Cố Xuân Vũ cũng có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã trấn định lại. Đây là sự an bài của vận mệnh, nàng thì có biện pháp gì, thậm chí trong lòng còn có từng tia trộm vui mừng.

Trong việc gặp hay không gặp, nàng đang do dự khó có thể lựa chọn, tuy rằng cuối cùng vẫn là quyết định không gặp mặt Nghiêm Chấn Hưng, thế nhưng trong lòng thực ra vẫn là có chút không cam lòng. Hiện tại hay rồi, ông trời giúp nàng quyết định rồi, nàng còn có biện pháp gì?

Nàng bỗng nhiên rất muốn cười.

Thế là nàng thật sự nở nụ cười, cười đến vô cùng hài lòng.

Mà Nghiêm Chấn Hưng nhận ra được ánh mắt của con gái, quay đầu lại, đúng dịp thấy Cố Xuân Vũ đang yêu kiều cười khẽ.

Nghiêm Chấn Hưng cảm giác trở nên hoảng hốt, giống như là đang nằm mơ.

"Xuân Vũ?" Nghiêm Chấn Hưng thăm dò.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, có lẽ là đang nằm mơ, sáng sớm ngủ đến hiện tại còn không tỉnh, nhưng mà giấc mộng này quá chân thực rồi.

"Là em." Cố Xuân Vũ gật đầu cười.

Sau đó suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp..."

Nghiêm Chấn Hưng lẩm bẩm trong miệng, toàn thân có một loại cảm giác tứ chi vô lực, rổ thức ăn trên cánh tay rơi xuống từ lúc nào hắn cũng không biết.

Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng cố gắng giơ tay phải lên, sờ về phía gò má của Cố Xuân Vũ.

Hắn vẫn không tin đây là thật, nhưng mà vừa hy vọng đây là thật, trong lòng rất mâu thuẫn.

Thế nhưng khi tay chạm đến da thịt của Cố Xuân Vũ đã hoàn toàn nói cho hắn biết tất cả trước mắt vô cùng chân thực.

"Xuân Vũ, em đã về rồi?" Nghiêm Chấn Hưng hoảng hốt nói.

Cố Xuân Vũ nắm lấy bàn tay đang kề sát ở trên gương mặt mình, nói: "Đúng, em đã trở về."

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Nghiêm Chấn Hưng lẩm bẩm.

Nhưng mà tinh thần của hắn lại trở nên hoảng hốt, lý trí nói cho hắn, chuyện này hoàn toàn là không thể, nhưng sự thực đang ở trước mắt.

Hắn quan sát tỉ mỉ người trước mắt.

Thế nhưng...

"Nhìn ra em giống giả chỗ nào chưa?" Cố Xuân Vũ giang hai cánh tay, quay một vòng tại chỗ.

Nghiêm Chấn Hưng lắc lắc đầu, bất luận tướng mạo, khí chất, giọng nói, thậm chí là điệu bộ vô thức trong lúc nói chuyện đều giống như đúc với người vợ trong quá khứ của hắn.

"Nhưng mà... Nhưng mà..." Nghiêm Chấn Hưng vẫn không biết phải nói như thế nào mới tốt.

Cố Xuân Vũ bỗng nhiên đưa tay ôm lấy hắn, sau đó nàng lặng lẽ nói một câu chỉ có bọn họ mới biết.

Nghiêm Chấn Hưng hoàn toàn sửng sốt rồi, hiện tại hắn thật sự tin tưởng, trước mắt chính là vợ.

Nhưng là như vậy, đầu óc của hắn lại càng trở nên hỗn loạn.

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng "duang~".

Mọi người bị làm cho sợ hết hồn, nhưng cũng bởi vậy, điều này cũng nhắc nhở mọi người, đây không phải chỗ nói chuyện.

"Đều đến nhìn một chút đi, dao bầu Bá Vương, cắt thịt thái rau cắt trái cây, cắt gỗ cắt pha lê cắt sắt thép, dao bầu Bá Vương chính là bá đạo như vậy..."

Hóa ra là người bán dao, vừa nãy gõ một cái lên chiêng đồng, hắn cầm một cây dao mài xoạch xoạch ở trên đá mài dao hai lần, một đao xuống lập tức chẻ cái xương lớn trên thớt gỗ ra làm hai...

Cố Xuân Vũ khom lưng nhặt rổ thức ăn trên mặt đất lên, đeo lên cổ tay của mình: "Chúng ta đi về nhà rồi nói đi."

Nói xong liền xoay người đi về phía trước.

Nghiêm Tú Ảnh vội vàng đỡ lấy Nghiêm Chấn Hưng rồi đuổi theo.

Yết hầu của Nghiêm Chấn Hưng rung động, sau đó lắp ba lắp bắp nói: "Nhà ở hướng này."

Hắn chỉ về phía mà hắn đến đây.

Cố Xuân Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Tú Ảnh.

"Mẹ, xin lỗi." Nghiêm Tú Ảnh nhỏ giọng mà xin lỗi, sau đó cúi đầu.

Cố Xuân Vũ lại nở nụ cười, sau đó tràn đầy kiêu ngạo mà nói: "Con gái của mẹ thực sự là thông minh."

Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy thì ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười thẹn thùng.

Nghiêm Chấn Hưng một mặt mờ mịt, không hiểu các nàng đang nói cái gì.

"Đến nhà Bội Lan đi." Cố Xuân Vũ nhìn về phía hắn rồi nói.

"Ồ, như vậy không..."

Nghiêm Chấn Hưng há miệng muốn nói, Nghiêm Tú Ảnh đã kéo cánh tay của hắn lại, hắn lúc này mới dừng lại.

Cố Xuân Vũ hơi cười, đeo rổ, mang theo một chiếc đèn lồng màu đỏ, tiếp tục đi về phía trước.

Hai cha con Nghiêm Chấn Hưng yên lặng mà theo sau lưng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment