Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 788 - Chương 788: Đã Lâu Không Gặp. (2)

Chương 788: Đã Lâu Không Gặp. (2) Chương 788: Đã Lâu Không Gặp. (2)

Nghiêm Tú Ảnh nhân cơ hội nói lại chuyện đã xảy ra vào sáng sớm cho Nghiêm Chấn Hưng.

Đương nhiên, nàng không nhắc đến chuyện Cố Xuân Vũ không muốn gặp hắn.

Thế nhưng Nghiêm Tú Ảnh lại không cam tâm, Cố Xuân Vũ là mẹ nàng, dì Kỷ xa lạ kia thì có quan hệ gì đến nàng?

Cho nên nàng cố ý dẫn Cố Xuân Vũ hướng về phía nhà bọn họ, hơn nữa nàng còn biết Nghiêm Chấn Hưng ngày hôm nay sẽ ra chợ mua thức ăn. Bởi vì ngày hôm qua nàng nói muốn ăn thịt kho tàu mà ba làm, cho nên sáng sơm Nghiêm Chấn Hưng ắt sẽ tới mua thịt.

Đương nhiên đây không phải là tuyệt đối, cũng tồn tại mấy phần vận may, còn lại chính là xem ý trời.

Cố Xuân Vũ nhìn thấu trò vặt của Nghiêm Tú Ảnh, cho nên nàng mới nói xin lỗi.

Thế nhưng Cố Xuân Vũ không hề tức giận, trái lại còn cảm thấy kiêu ngạo bởi vì con gái thông minh.

Đương nhiên...

Nàng đúng là giờ mới phản ứng được sao?

Nàng không phải là lần đầu tiên đi con đường này.

Đương nhiên, hiện tại những chuyện này đã không còn quan trọng.

Lúc Nghiêm Chấn Hưng nghe Nghiêm Tú Ảnh nói xong thì há hốc miệng, một bộ khó có thể tin được, nhưng mà tất cả những nghi hoặc trong đầu đều đã được mở ra.

"Lần thứ nhất nhìn thấy đứa nhỏ tiểu Chu đã cảm thấy hắn không bình thường rồi." Nghiêm Chấn Hưng lẩm bẩm.

Nghiêm Tú Ảnh không nhịn được mà lườm một cái.

Thế nhưng Nghiêm Chấn Hưng lại cho là như vậy, hắn là người làm ăn, từng gặp qua đủ kiểu người.

Mà Hà Tứ Hải là người đặc thù nhất mà hắn từng gặp, trên người có cỗ khí chất không nói ra được, hắn xưa nay chưa từng thấy ở trên người người khác, hơn nữa hắn còn có sự thành thục vượt xa bạn cùng lứa tuổi.

"Bây giờ nghĩ lại, bệnh của dì Dương con có thể tốt lên, nhất định cũng là bởi vì có quan hệ với tiểu Chu." Nghiêm Chấn Hưng nói.

Nghiêm Tú Ảnh sửng sốt một chút, nàng còn không nghĩ tới chỗ này.

Nhưng mà nàng rất tán thành với cách nói của Nghiêm Chấn Hưng, nàng trước đây đã từng thấy dáng vẻ sinh bệnh của dì Dương.

Khi đó nàng hoàn toàn chính là một đứa nhỏ cái gì cũng cần người chăm sóc, ngay cả cơm cũng không thể tự mình ăn.

Nhưng hiện tại dì Dương đã hoàn toàn là một người bình thường, bệnh viện nào có thể có kỹ thuật lợi hại như vậy chứ, có thể trị khỏi bệnh nhanh như vậy, huống hồ còn là loại bệnh tinh thần phiền toái nhất.

Nghiêm Chấn Hưng liếc mắt nhìn con gái, thở dài lắc lắc đầu.

Nghiêm Tú Ảnh một mặt mờ mịt, không hiểu hắn có ý gì.

"Cá sấu lớn, kẹp kẹp kẹp..."

Đào Tử ngồi ở trước quầy, vung chân ngắn nhỏ, dùng cá sấu trong tay kẹp mấy cái linh kiện trên bàn.

Thế nhưng rất nhanh, nàng lại lặng lẽ duỗi thẳng cánh tay, kẹp lấy cánh tay của Hà Tứ Hải ngồi ở phía trước.

"Ai, con có thể không quấy rối ở chỗ này được hay không."

Hà Tứ Hải thả công cụ trong tay xuống, bất đắc dĩ nói.

"Vậy ba chơi với con." Đào Tử chớp mắt, nói.

"Con tìm chị tiểu Lộc đi."

"Chị Tiểu Lộc đang hái rau giúp bà nội."

"Vậy con cùng đi giúp hái rau đi."

"Nhưng mà... con không muốn làm việc."

Hà Tứ Hải:...

"Ha ha, Tứ Hải, con cứ chơi cùng nàng đi, nơi này có ba là được rồi." Trương Lục Quân ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.

"Không có chuyện gì, cứ sửa xong đống đồ này trước đã."

Bởi vì sắp đến Tết rồi, rất nhiều người làm công trở về từ bên ngoài, cũng bởi vậy mà có rất nhiều người cầm đồ đến sửa, trên căn bản đều là yêu cầu sửa xong trước Tết.

Trong đó nhiều nhất chính là ti vi.

Tivi bây giờ có rất ít kiểu mông to, đều là một ít tivi LCD, để trong nhà lâu ngày không có người, hoặc là bởi ẩm ướt, hoặc bởi dịch chuột, cho nên dẫn đến một vài vấn đề.

Đều là một số vấn đề nhỏ, sửa chữa rất đơn giản, điểm khó chính là tìm ra vấn đề, việc này tương đối tốn thời gian.

"Uyển Uyển và Huyên Huyên đến rồi, em đi chơi cùng các nàng đi." Hà Tứ Hải đột nhiên nói.

Đào Tử nghe vậy thì lập tức vui mừng, nàng không hoài nghi Hà Tứ Hải một chút nào.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy trong sân truyền đến tiếng hi hi ha ha.

Đào Tử lập tức trượt xuống từ trên ghế, chạy vào trong sân.

"Chậm một chút, cẩn thận té ngã." Hà Tứ Hải dặn dò một câu.

Nhưng mà Đào Tử hoàn toàn không nghe thấy, như là một con ngựa hoang nhỏ thoát cương, vui sướng chạy về phía trước.

Chỉ chốc lát sau, đã nghe thấy tiếng kinh hô của Huyên Huyên và Uyển Uyển, còn chen lẫn tiếng gọi của Đào Tử, "Đừng chạy, cho em kẹp một cái”.

"Trong nhà có trẻ nhỏ chính là náo nhiệt, có hài tử mới có nhân khí." Trương Lục Quân cười nói.

"Quá nghịch ngợm cũng không được, đáng ghét." Hà Tứ Hải cười nói, rõ ràng là nói lời không đúng tâm.

"Đáng ghét chỗ nào chứ, Đào Tử rất ngoan, ba còn chưa từng thấy đứa nhỏ nào ngoan như thế." Trương Lục Quân nghe vậy lập tức nói.

"Ba đừng khen nàng, nàng nghe thấy sẽ kiêu ngạo hơn đó." Hà Tứ Hải nói.

"Con chuẩn bị lúc nào thì kết hôn cùng Vãn Vãn? Thân thể của ba và mẹ con hiện tại đang còn tốt, các con sinh con thì ba mẹ còn có thể trông giúp cho." Trương Lục Quân nhân cơ hội nói.

"Quá hai năm nữa rồi nói sau đi, con còn trẻ, không vội." Hà Tứ Hải nói.

"Con còn trẻ, con không vội, nhưng mà Lưu... Vãn Vãn người ta thì sao? Nàng cũng không vội sao? Cha mẹ của nàng cũng không vội sao?" Trương Lục Quân nói.

Đợi thêm hai năm, Lưu Vãn Chiếu đã hai mươi tám rồi.

Mấy ngày trước về nhà, bà Tứ cùng nói lời tương tự như vậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment