Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 789 - Chương 789: Hôn Sự.

Chương 789: Hôn Sự. Chương 789: Hôn Sự.

Hà Tứ Hải thả công cụ trong tay xuống, liếc nhìn Trương Lục Quân, do dự một chút rồi nói nghiêm túc: "Con nói chờ hai năm lại nói, không chỉ là bởi vì vấn đề tuổi tác."

"Vậy còn có vấn đề gì?" Trương Lục Quân tò mò hỏi.

"Vấn đề thân phận của con." Hà Tứ Hải nói.

Trương Lục Quân nghe vậy đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo có chút bừng tỉnh, nhưng mà sắc mặt lập tức trở nên trắng xám, có chút bận tâm hỏi: “Thân phận này của con có phải là có nguy hiểm gì hay không?"

Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, "Như vậy sẽ ổn thỏa hơn một chút."

"Như vậy là sao, vậy chúng ta không làm có được hay không?" Trương Lục Quân thấp thỏm nói.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng, làm sao có thể không làm? Từ chức với ông chủ sao? Ông chủ là ai, 'Chúng sinh' sao?

Không làm công nhân của Thần, là muốn làm con dân của Thần sao, cho dù là làm hay không làm thì đều phải kiếm cơm ăn dưới tay của hắn.

"Nếu như con mà xảy ra chuyện gì, mẹ con chắc chắn sẽ không chịu được." Trương Lục Quân lo lắng nói.

"Đây chính là... Ừm... một loại cảm giác của con, có lẽ không phải chuyện xấu, là chuyện tốt cũng nên." Hà Tứ Hải nói.

"Không quản là chuyện tốt hay là chuyện xấu, ba cảm thấy con và Vãn Vãn vẫn nên kết hôn sớm một chút mới tốt, tốt nhất là có đứa bé, sẽ không làm lỡ con." Trương Lục Quân nói.

Khá lắm, chuyển một chút lại vòng trở về rồi.

"Con suy tính một chút đã." Hà Tứ Hải cầm công cụ lên một lần nữa.

"Những chuyện này chủ yếu vẫn là nhìn chính con, ba cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, không cần có gánh nặng gì cả."

Trương Lục Quân thấy Hà Tứ Hải không nói lời nào thì có chút bận tâm.

"Không có chuyện gì, ba nói cũng có đạo lý nhất định." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó vùi đầu tiếp tục sửa chữa ti vi.

Trương Lục Quân há miệng, lại không biết nói cái gì, chỉ có thể vùi đầu bận việc tiếp.

Đúng lúc này, tia sáng bỗng nhiên tối sầm lại.

Trương Lục Quân ngẩng đầu lên, sau đó lộ ra vẻ vui mừng.

"Xuân Vũ, cô đã về rồi, trước đó nghe Bội Lan nói, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không trở về nữa." Trương Lục Quân vội vàng thả công cụ trong tay xuống rồi đứng lên.

"Trương Lục Quân, dáng vẻ của anh đúng là đã thay đổi rất nhiều." Cố Xuân Vũ cảm khái.

"Bởi vì già rồi." Trương Lục Quân cười nói.

Nhưng trên thực tế không phải, hắn già hơn tuổi thật nhiều. Hắn cùng tuổi với Nghiêm Chấn Hưng, thế nhưng hai người đứng chung một chỗ, Trương Lục Quân lại rõ ràng già hơn rất nhiều.

Sở dĩ như vậy là bởi vì chịu cảnh sinh hoạt khốn đốn nhiều năm tạo thành.

Thiếu niên vốn từng xanh tươi giờ đã trung niên, mặt đã trở nên nhăn nheo, tóc trắng xoá.

Người không tim không phổi điên điên khùng khùng như Dương Bội Lan nhìn có vẻ trẻ hơn nhiều.

Hà Tứ Hải vốn đang cúi đầu sửa chữa tivi nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trương Lục Quân, mới bừng tỉnh hắn già hơn so với bạn cùng lứa tuổi, trước đây hắn vẫn luôn không để ý đến những thứ này.

Đúng lúc này, Nghiêm Chấn Hưng và Nghiêm Tú Ảnh đi vào.

"Đều tới rồi, nhanh ngồi."

Trương Lục Quân vội vàng đi ra từ phía sau quầy, bắt chuyện với mọi người.

Ánh mắt của Nghiêm Chấn Hưng tức nhìn về phía Hà Tứ Hải, mặt đầy vẻ tò mò.

"Chúng ta vào bên trong nói chuyện đi, tôi còn chưa gặp mặt thím Chu đây." Cố Xuân Vũ nói.

Trương Lục Quân nghe vậy thì nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, Trương Lục Quân lúc này mới mang theo mọi người đi vào trong nhà.

"Ồ?"

Nhìn thấy Huyên Huyên và Uyển Uyển đang chạy loạn trong sân cùng Đào Tử, Nghiêm Tú Ảnh lấy làm kinh hãi.

Phải biết hai đứa nhỏ này hôm qua mới quay về cùng bạn gái Hà Tứ Hải, ngày hôm nay tại sao lại xuất hiện ở chỗ này rồi? Lại trở về rồi? Nàng có biết Hợp Châu cách nơi này bao xa, có bệnh mới sẽ chạy tới chạy lui như vậy.

"Làm sao thế?" Nghiêm Chấn Hưng bên cạnh quay đầu lại nghi hoặc hỏi.

Nghiêm Tú Ảnh lắc lắc đầu, không có giải thích thêm, hiện tại không phải là lúc nói những thứ này.

Nhưng vào lúc này, Đào Tử sắp đuổi kịp cô bé tên là Uyển Uyển kia, cũng không biết vì sao cô bé kia bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất, lại xuất hiện sau lưng Đào Tử, che miệng nhỏ cười trộm.

Hiện tại đừng nói là Nghiêm Tú Ảnh, mà ngay cả Nghiêm Chấn Hưng cũng nhìn thấy rồi.

Điều này làm cho hắn càng thêm vững tin, Hà Tứ Hải căn bản không phải là người bình thường.

Nhưng mà hắn chỉ kinh ngạc ở trong lòng, cũng không có biểu hiện ra bao nhiêu kinh ngạc, mà là tiếp tục đi theo vợ mình.

Hơn nữa lúc này, bà nội cũng đi ra từ buồng trong.

"Thím Chu." Cố Xuân Vũ gọi một tiếng.

Ánh mắt của bà nội không tốt lắm, định thần nhìn lại, sau đó lộ ra vẻ hoảng hốt, tiếp theo mới phản ứng lại.

"Là Xuân Vũ sao."

Ngày hôm đó nàng đã nghe Hà Tứ Hải nói về chuyện của Cố Xuân Vũ, cộng với chuyện của Trương Kiến Quốc trước đó, nàng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.

"Là cháu." Cố Xuân Vũ cười nói.

"Có thể gặp lại được cháu, thật là tốt." Bà nội vừa lôi kéo Cố Xuân Vũ vừa nói.

Cố Xuân Vũ có chút rưng rưng gật gật đầu.

Nàng hiện tại vừa cao hứng vừa bi thương.

Cao hứng vì có thể gặp lại được mọi người.

Bi thương chính là vì sắp phải vĩnh biệt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment