Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 790 - Chương 790: Người Có Quyền Lựa Chọn

Chương 790: Người có quyền lựa chọn Chương 790: Người có quyền lựa chọn

Lúc này trong phòng chỉ còn một nhà ba người Nghiêm Chấn Hưng.

Không gian vô cùng tĩnh lặng.

Lâu lâu lại vọng vào tiếng cười của đám trẻ bên ngoài.

Tất cả mọi thứ đều diễn khiến cho người ta có cảm giác không chân thực.

“Xuân Vũ...” Nghiêm Chấn Hưng lên tiếng, nhưng lại không biết nói gì.

Cố Xuân Vũ thấy vậy thì cười nói: “Mấy năm nay vất vả cho ông rồi.”

Mấy năm nay Nghiêm Chấn Hưng một mình nuôi con, lại còn phải lo làm ăn, quả thực là rất vất vả.

Nhưng Nghiêm Chấn Hưng nghe vậy thì rất lo lắng.

Hắn hơi bất an nói: “Không vất vả, không vất vả gì cả, chỉ là không có bà ở đây, tôi... tôi...”

Hắn nhìn sang con gái ở bên cạnh, hơi khó nói ra.

“Trước đây tôi cứ luôn nghĩ rằng ông không biết chăm sóc người khác, làm gì cũng bất cẩn, không ngờ ông lại chăm sóc cho Tú Ảnh tốt như vậy, còn vì con mà thay đổi rất nhiều.”

“Có gì đâu, nó là con của chúng ta, tôi đương nhiên phải chăm sóc nó.” Nghiêm Chấn Hưng nói.

“Tôi nghe Tú Ảnh nói, bà còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, cho nên mới ở lại nhân gian, bà còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, bà nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp bà hoàn thành.”

“Ông muốn tôi đi đến vậy sao?”

Cố Xuân Vũ nhìn hắn với ánh mắt mong chờ, khẽ cười ngọt ngào, cũng không biết là nàng cố ý nói ra lời đó, hay chỉ là một câu nói đùa mà thôi.

“Mẹ ~.” Nghiêm Tú Ảnh ở bên cạnh không nhịn được nữa mà bênh ba mình một câu.

“Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen vào.” Cố Xuân Vũ nhìn nàng nói.

Nghiêm Tú Ảnh không nhịn được mà khẽ lẩm bẩm: “Con đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.”

Nhưng rõ ràng là vợ chồng Nghiêm Chấn Hưng đều không nghe thấy lời nàng nói.

Nghiêm Chấn Hưng không ngừng khua tay, nói: “Sao có thể chứ, có thể trông thấy bà, tôi không biết... không biết đã vui đến nhường nào, bà cũng biết tôi nhớ bà biết bao mà? Tôi nhớ bà biết bao mà?”

Cố Xuân Vũ nghe vậy, mắt cũng đỏ lên, nàng đương nhiên là biết.

Khi nàng vừa mới mất, Nghiêm Chấn Hưng đau khổ biết bao, nếu không phải là còn vì có con gái níu lại, chắc có lẽ hắn cũng đã có ý định tự sát.

Cố Xuân Vũ bước tới, ôm đầu hắn, khẽ nức nở.

Mấy năm đó cứ thế trôi qua, bây giờ nghĩ lại, bản thân nàng cũng chẳng biết.

Nghiêm Tú Ảnh lặng lẽ rời đi, để lại không gian riêng cho vợ chồng hai người.

Sau đó lại nhìn thấy Trương Lộc đang vô cùng tò mò, thò đầu ra xem.

Thấy nàng đi ra, thì lập tức chạy tới.

“Tú Ảnh, cô không sao chứ?” Trương Lộc hơi lo lắng hỏi.

Nghiêm Tú Ảnh lắc đầu, không nói gì, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh, đờ đẫn nhìn ba đứa trẻ đang nô đùa ngoài cửa.

Trương Lộc nghĩ ngợi một lúc, liền chạy vào nhà, rót cho Nghiêm Tú Ảnh một cốc nước.

“Cảm ơn.” Nghiêm Tú Ảnh nói.

Trương Lộc mở miệng định an ủi vài câu, nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng cũng chỉ có thể ngồi yên bên cạnh nàng.

Hiện tại nàng rất bối rối, không biết để mẹ gặp ba thì có tốt hay không.

Hai vợ chồng ở trong phòng nói chuyện không lâu, rất nhanh sau đó đã ra ngoài rồi.

Nghiêm Tú Ảnh và Trương Lộc vội vàng đứng lên, lần này Trương Lộc nháy mắt ra hiệu, lập tức quay người đi ra ngoài.

Cố Xuân Vũ nhìn nàng một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn sang Nghiêm Tú Ảnh.

“Con gái, không phải con hỏi tâm nguyện của mẹ là gì sao?”

Nghiêm Tú Ảnh đứng yên gật đầu.

“Con còn nhớ cái này không?”

Một chiếc kính vạn hoa kiểu cũ xuất hiện trong tay Cố Xuân Vũ.

Nghiêm Tú Ảnh lắc đầu, ngày đó nàng còn quá nhỏ, vả lại cũng nhiều năm trôi qua rồi, sao mà nhớ được.

“Mặc dù con không nhớ, nhưng mẹ đã hứa khi đi làm về, sẽ tặng con một chiếc kính vạn hoa, những bạn nhỏ nhà người khác có, thì bạn nhỏ nhà mẹ cũng phải có.”

Cố Xuân Vũ rơm rớm nước mắt đặt chiếc kính vạn hoa trong tay mình vào tay Nghiêm Tú Ảnh.

Sau đó ôm lấy nàng, thì thầm bên tai nàng: “Nhóc con này đến cả quỷ cũng lừa được, sau này chắc chắn sẽ không thua thiệt đâu.”

Nói rồi nàng cười mà rơi nước mắt.

Lúc này, trong sảnh xuất hiện một luồng ánh sáng dịu dàng.

Cố Xuân Vũ biết đã đến lúc nàng phải ra đi rồi.

Nàng buông con gái ra và mở rộng vòng tay hướng về phía Nghiêm Chấn Hưng.

Nghiêm Chấn Hưng ôm chặt nàng vào lòng.

“Cảm ơn.” Cố Xuân Vũ thì thầm vào tai hắn.

Nghiêm Chấn Hưng hiểu ý nàng, và hắn muốn cảm ơn nàng rất nhiều.

Cảm ơn nàng đã xuất hiện trong cuộc đời hắn và sinh cho hắn một cô con gái đáng yêu.

Cố Xuân Vũ đẩy Nghiêm Chấn Hưng ra, tỉ mỉ nhìn ngắm hắn, như thể muốn khắc ghi hình dáng của hắn vào linh hồn mình.

“Giúp tôi nói lời cảm ơn Bội Lan và mọi người, em đã làm phiền bọn họ rồi.” Cố Xuân Vũ khóc lóc nói.

Nghiêm Chấn Hưng gật đầu, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được mà lăn dài xuống, hắn nắm chặt tay Cố Xuân Vũ không muốn để nàng đi đi.

“Để tôi vui vẻ lên đường đi.” Cố Xuân Vũ cố nặn ra một nụ cười.

Lúc này Nghiêm Chấn Hưng mới buông tay nàng ra.

Cỗ Xuân Vũ bước về phía ánh sáng với vẻ mặt bình thản.

Nhìn thấy mình sắp đi vào chùm ánh sáng, Cố Xuân Vũ đột nhiên quay đầu lại và gọi một tiếng.

"Con gái."

“Dạ.” Nghiêm Tú Ảnh vội vàng lau nước mắt, đáp lại.

“Mẹ chỉ muốn gọi con thôi."

Cố Xuân Vũ chớp mắt, nghịch ngợm như một đứa trẻ.

"Mẹ."

"Ơi."

“Con cũng chỉ muốn gọi mẹ thôi.” Nghiêm Tú Ảnh nói.

Hai người nhìn nhau cười ra nước mắt, sau đó Cố Xuân Vũ đột nhiên nói: "Ai cũng có quyền lựa chọn, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, đừng cưỡng cầu.”

Nghiêm Tú Ảnh tỏ vẻ khó hiểu, nàng không biết tại sao mẹ lại nói ra câu nói khó hiểu này, vừa định hỏi lại, thì Cố Xuân Vũ đã bước vào luồng sáng và biến mất không chút dấu vết.

Hai ba con biết nàng đã ra đi mãi mãi, họ ngồi đó, khẽ nức nở.

Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé vươn ra trước mắt Nghiêm Tú Ảnh.

Trong lòng bàn tay còn có một viên kẹo.

"Chị ơi, chị đừng khóc nữa, cho chị kẹo này, ngọt lắm."

Đây là viên kẹo bơ cứng mà Trương Huệ Nhã cho mấy người Đào Tử từ lần trước, Đào Tử mãi mà vẫn không nỡ ăn.

“Cảm... cảm ơn.” Nghiêm Tú Ảnh lau nước mắt, lắc đầu.

“Chị ơi, tại sao chị lại khóc.” Đào Tử thấy Nghiêm Tú Ảnh lắc đầu thì vội nhét viên kẹo vào lại trong túi mình.

“Hia hia hia... là vì mẹ của chị ấy đi mất rồi, đến cõi âm rồi.” Uyển Uyển ở bên cạnh nói.

Nghiêm Tú Ảnh nhìn nàng một cái, bọn họ khóc đau lòng như vậy, mà nàng lại có thể cười vui vẻ đến thế.

Nhưng Uyển Uyển không quan tâm.

“Cõi âm?” Đào Tử gãi đầu, hơi không hiểu.

“Cõi âm rộng lớn lắm, còn có con trâu biết nói chuyện.” Huyên Huyên ở bên cạnh nói.

“Con trâu chạy nhanh như bay, moo moo...” Uyển Uyển ở bên cạnh bắt chước tiếng trâu kêu.

Nghiêm Chân Hưng đang đau khổ ngẩng đầu lên trao đổi ánh mắt với Nghiêm Tú Ảnh.

Sau đó Nghiêm Tú Ảnh hỏi: “Các em đã tới cõi âm rồi sao?”

Uyển Uyển và Huyên Huyên lập tức gật đầu, còn Đào Tử lại lắc đầu.

Nghiêm Tú Ảnh còn muốn hỏi thêm.

Thì lại nghe Huyên Huyên lên tiếng trước: “Chị ơi, chị đừng đau lòng, ngày mai tháng bảy... tháng bảy, tháng bảy ngày bao nhiêu?”

Huyên Huyên cứ nhắc đến tháng bảy một hồi lâu, nhưng lại không nhớ vào ngày nào tháng bảy, thế là quay sang hỏi Uyển Uyển.

Uyển Uyển xòe tay ra bấm ngón tay, rồi vui vẻ nói: “Ba lần năm.”

“Ba lần năm?” Hai cha con hơi hoang mang.

Nhưng Nghiêm Chấn Hưng vẫn có phản ứng lại trước: “Là ngày mười lăm tháng bảy?”

“Đúng, mười lăm tháng bảy, chị đã có thể nhìn thấy mẹ chị rồi.” Huyên Huyên vui vẻ nói.

“Hả? Tại sao?” Nghiêm Tú Ảnh hỏi.

“Hia hia hia... ông chủ nói mà.” Uyển Uyển ở bên cạnh chống nạnh đắc ý nói.

Như thể là một chuyện rất đáng tự hào.

Trưa hôm đó, hai ba con Nghiêm Chấn Hưng ở lại nhà Trương Lục Quân ăn cơm trưa.

Nghiêm Chấn Hưng hiếm khi uống rượu say.

Không ngừng nói mấy câu khó hiểu.

Nhưng Nghiêm Tú Ảnh lại có thể nghe ra, mẹ nàng không nhắc đến người dì họ Kỷ kia với ba.

Nàng đột nhiên hiểu ra, câu mẹ đã nói trước khi rời đi có nghĩa là gì.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment