Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 791 - Chương 791: Vui Đùa Ầm Ĩ.

Chương 791: Vui Đùa Ầm Ĩ. Chương 791: Vui Đùa Ầm Ĩ.

“Mẹ ơi, hôm nay chúng ta có thể đi tìm Tô Tây chơi không ạ?”

“Ồ, bảo bối, đương nhiên là có thể rồi, nhưng mà con phải đợi mẹ bận xong công chuyện buổi sáng đã nhé.”

“Dạ được.” Ngải Mễ Lị Á nghe vậy rất ngoan ngoãn mà đi sang một bên.

Lâm Đạt đang bận việc ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, lại cúi đầu bận việc của chính mình.

“Ngải Mễ Lị Á......Ngải Mễ Lị Á....”

Bỗng nhiên Ngải Mễ Lị Á nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng người gọi mình.

Ngải Mễ Lị Á nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bên đường ngoài cửa sổ có một người già khuôn mặt hiền từ đang đứng, trên tay ông ấy cầm một quả bóng bay màu đỏ.

“Tặng cho con, thiên sứ nhỏ của ta.” Ông lão cười ha hả nói.

Ở một khoảng cách xa như thế, một người ở trong phòng, một người ở ngoài phòng, còn cách cả một sân cỏ, trừ phi lớn tiếng kêu lên, nếu không thì không có khả năng sẽ nghe thấy được.

Nhưng mà Ngải Mễ Lị Á lại cứ nghe thấy, nghe thấy âm thanh ông lão ghé vào tai cô bé mà nói nhỏ.

Cô bé Ngải Mễ Lị Á mới chỉ bảy tuổi cũng không để ý đến chuyện khác thường này, cô bé mở cửa bước ra ngoài.

“Ngải Mễ Lị Á.” Ông lão cười ha hả đem quả bóng bay trên tay đưa cho cô bé.

“Cảm ơn ạ.” Ngải Mễ Lị Á nhận lấy bóng bay.

Đây là một quả bóng bay màu hồng, cực kỳ đẹp mắt.

Thời điểm mà cô bé Ngải Mễ Lị Á ngẩng đầu nhìn bóng bay, lại quay đầu, liền phát hiện ông lão ban nãy không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.

Trong lòng Ngải Mễ Lị Á không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Đúng lúc này, đột nhiên có một chú voi từ bên đường đi tới.

“Voi tiên sinh.” Ngải Mễ Lị á vui vẻ vẫy vẫy tay với chú voi.

Chiếc mũi của chú voi cuốn lấy Ngải Mễ Lị Á, nâng cô bé trong không trung, rồi đặt cô bé lên lưng của nó.

Ngải Mễ Lị Á có chút chột dạ mà nhìn thoáng qua hướng trong phòng, xuyên qua cửa thủy tinh, cô bé nhìn thấy mẹ đang chuyên tâm vào công việc của bà, cũng không có phát hiện ra sự rời đi của cô bé.

Cô bé cầm quả bóng bay, ngồi trên lưng voi, thuận theo sự chỉ dẫn một đường đi về phía trước.

Cô bé còn nhìn thấy Tô Tây và mẹ của cô bé, cô bé lớn tiếng vẫy tay về hướng hai người bọn họ, Tô Tây nhảy dựng lên cũng lớn tiếng vẫy tay chào hỏi cô bé, nhưng mà cô bé ngồi cao quá rồi, không nghe rõ Tô Tây đang nói cái gì.

Ven đường nở rộ đầy hoa tường vi đủ màu sắc, Ngải Mễ Lị Á nhận ra loài hoa này, trong sân vườn nhà cô bé có trồng loại hoa ấy, lúc cô bé còn là tiểu baby, ba ba đã trồng nó.

Sau đó cô bé nhìn thấy ba ba rồi.

Cô bé quay đầu nhìn thoáng qua đường đi, trên đường người đến người đi, tất cả mọi người trên mặt đều nở một nụ cười nhìn về phía cô bé.

“Hi.” Ngải Mễ Lị Á nhoẻn miệng cười phất tay chào hỏi với mọi người.

Cô bé biết nơi này, đây là nhà thờ lớn Thiết Tư Đặc.

Ba ba đang đứng bên ngoài nhà thờ lớn Thiết Tư Đặc, nhìn cô bé huơ huơ tay.

“Ngải Mễ Lị Á.....”

“Ngải Mễ Lị Á.....”

“Ba ba.....” Ngải Mễ Lị Á la lớn.

Sau đó chú voi cô bé đang ngồi bắt đầu cất bước chạy thật nhanh......

Sau đó nữa cô bé liền tỉnh giấc.

“Ngải Mễ Lị Á, thiên sứ nhỏ của mẹ, thức dậy ăn bữa sáng nào con.” Mẹ cô bé đứng ở bên giường nói.

“Được.” Ngải Mễ Lị Á xoa xoa đôi mắt ngồi dậy.

Sau đó cô bé kinh ngạc phát hiện, bên cạnh giường có một quả bóng bay đang bay lơ lửng.

“Mẹ ơi, quả bóng bay này ở đâu ra thế ạ?” Ngải Mễ Lị Á vui sướng hỏi.

“Bóng bay?” Mai Lâm Đạt lúc này mới phản ứng lại được, trong phòng có thêm một quả bóng bay.

Cô nhìn sang hướng cửa sổ đang khép một nửa, đi lên trước đóng kín nó lại.

“Có khả năng là từ ngoài cửa sổ bay vào đấy con.”

“Mami.”

“Làm sao thế?”

“Hôm nay có thể dẫn con đi giáo đường không ạ?”

“Giáo đường?”

“Dạ đúng, có thể không ạ?”

“Đương nhiên là có thể, nhưng mà có điều con phải ngoan ngoãn rời giường, sau đó ăn bữa sáng nhé.”

“Dạ.”

.............

“Con mặc quần áo nhanh lắm nha.” Đào Tử nói.

“Phải không? Đào Tử thật là giỏi.”

Bà cố cười ha hả đứng ở bên cạnh, nhìn Đào Tử cầm quần áo mặc lung tung trên người, còn không để cho bà giúp nữa chứ.

Đại khái bởi vì ngày hôm qua chơi cùng mấy nhóc Huyên Huyên mệt quá rồi, khó tránh khỏi ngủ nướng một hôm.

“Bà cố nội, ba ba đâu ạ?” Đào Tử vừa mặc quần áo vừa hỏi.

“Ba ba của cháu đi ra phía trước sửa đồ rồi.” Bà cố cười ha hả đáp.

“Bà cố nội, mọi người ăn sáng chưa ạ?” Đào Tử có chút lo lắng hỏi.

“Chưa đâu, chúng ta đợi Đào Tử ngủ dậy cùng nhau ăn sáng đó.” Bà cố lại cười ha hả đáp.

Đào Tử nghe thấy thế hai mắt phát sáng, vui vẻ nở nụ cười.

“Bà cố nội thật là tốt.” Đào Tử nhảy từ trên giường xuống, tìm dép nhỏ của cô nhóc.

“Chậm thôi.” Bà cố ở bên cạnh cười ha hả nói.

“Dạ.” Đào Tử trên miệng thì đáp ứng rồi, sau đó lại vội vội vàng vàng đi đôi dép nhỏ của cô nhóc vào, sau đó xông ra khỏi phòng.

Nhưng mà đợi đến khi xông ra khỏi phòng rồi, mới nhớ đến bà cố, lại vội vàng chạy trở về, cẩn thận dìu lấy bà nội.

Nhưng mà khiến cho bà nội thật sự vui vẻ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment