Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 792 - Chương 792: Vui Đùa Ầm Ĩ. (2)

Chương 792: Vui Đùa Ầm Ĩ. (2) Chương 792: Vui Đùa Ầm Ĩ. (2)

“Đào Tử, cháu dậy rồi đấy à, đến đây nào, bà nội chải đầu giúp cháu.”

Vừa ra khỏi cửa phòng, Dương Bội Lan nhìn thấy liền chào hỏi cô nhóc một tiếng, rồi xoay người trở về phòng lấy lược.

“Ha ha, Tiểu Đào Tử, cái nhóc sâu lười này, mặt trời chiếu đến mông rồi nha.”

Trương Lộc ngồi trên cái ghế đẩu trước cửa sưởi nắng, nghe thấy âm thanh liền nghiêng người nhìn về phía trong phòng.

“Mới không có nha, em đắp chăn rồi mờ.” Đào Tử không phục nói.

“Mông còn chưa bị chiếu đến hả? Vậy nhất định khuôn mặt nhỏ của em đã bị chiếu đến rồi, nếu không thì sao mặt nhỏ của em lại đỏ bừng bừng như thế chứ, em vẫn là đừng có gọi bằng tên Đào Tử nữa nha, gọi là táo, táo đỏ.” Trương Lộc nói.

“Hừ, em tên là táo đỏ, thì chị tên là sói xám nhé.” Đào Tử không phục nói.

“Sói xám chuyên ăn thịt mấy cô nhóc như em nha.” Trương Lộc “hung dữ” nói.

“Em mới không sợ chị đâu, em có cái này.” Đào Tử lục lọi trong túi áo, lấy ra cái kìm hình cá sấu của cô nhóc.

Đồng thời còn có một vật lăn lông lốc rơi ra khỏi túi áo, là một chiếc kẹo bơ cô nhóc chưa nỡ ăn.

Đào Tử còn chưa phản ứng lại được, ngơ ngác nhìn theo chiếc kẹo bơ lăn lông lốc ra ngoài cửa.

Trương Lộc nhanh tay lẹ mắt, liền vươn tay nhặt lấy.

“Mau trả cho em.” Đào Tử giơ cái kìm hình cá sấu lên, “hung dữ” nói.

“Ha ha, chị nhặt được rồi, chính là của chị rồi nha.” Trương Lộc nhảy cẫng lên, tràn đầy đắc ý đáp lại.

“Trả cho em.” Đào Tử giơ cái kìm cá sấu lên đuổi theo.

Trương Lộc tự nhiên xoay người bỏ chạy.

Sau đó hai người ở trong vườn, một người chạy ở phía trước, vừa chạy vừa hét lên không trả đấy, một người đuổi theo ở phía sau, vừa đuổi vừa hét lên nếu không trả thì đánh mông chị.

Hai cô nàng vui đùa ầm ĩ, phá vỡ sự yên lặng của sáng sớm.

Dương Bội Lan cầm lược từ trong phòng đi ra, Đào Tử đã sớm chạy đi không còn thấy bóng dáng nữa rồi.

“Tiểu Lộc, cháu đừng có chạy với Đào Tử nữa, Đào Tử, cháu mau qua đây nào, bà nội chải tóc giúp cháu.” Dương Bội Lan đi đến bên cửa hô.

“Không phải là cháu chạy với nhóc nó, mà là cô nhóc cứ đuổi theo cháu, ha ha.” Trương Lộc vừa chạy vừa cười.

Đôi chân ngắn cũn kia của Đào Tử, làm sao mà có thể đuổi kịp Trương Lộc chứ.

Đào Tử tự nhiên cũng biết thế, nghĩ một lát liền để cho bà nội chải tóc cho xong đã.

Nhưng mà trong lòng vẫn chưa phục lắm, thế là hầm hừ nói: “Chị chạy nhanh như thế, cẩn thận kẻo ngã đấy.”

Đây chính là một trong những câu mà người lớn hay nói với cô nhóc.

“Lêu lêu lêu, mới không có nha, Trương Lộc chị.....”

Trương Lộc quay đầu lại, nhìn về phía Đào Tử làm mặt quỷ, chẳng hề để ý.

Nhưng mà còn chưa nói dứt câu, dưới chân cô nàng bị vấp một cái, cả người đều nhào về phía trước, mắt thấy sẽ là một màn ngã quỵ xuống đất.

Đúng lúc này, trước mặt cô có một người xuất hiện kéo lấy cánh tay cô, giúp cô không ngã nhào xuống.

Nhưng cho dù là như thế, Trương Lộc cũng phải quỳ trên mặt đất.

Người đỡ được cô nàng là Hà Tứ Hải sau khi nghe thấy tiếng huyên náo.

Nhìn Trương Lộc quỳ gối trước mắt mình, Hà Tứ Hải thần sắc lạnh nhạt nói: “Còn chưa đón giao thừa đâu, chị có quỳ xuống thì em cũng không có lì xì mà cho chị.”

Trương Lộc còn đang ngơ ngác, Hà Tứ Hải không quản cô nàng, vươn tay liền lấy chiếc kẹo trong tay cô nàng đi.

Đào Tử vội vàng chạy đến, lấy lại chiếc kẹo bơ vốn dĩ thuộc về cô nhóc.

“Ha ha, sói xám chị sợ rồi chứ gì.” Đào Tử đắc ý nói.

Trương Lộc lúc này đã hồi phục được tinh thần, quay đầu nhìn về phía sau lưng, thứ vướng chân cô hóa ra là cái chổi, cái chổi vốn dĩ dựa vào tường không biết đã ngã xuống từ bao giờ.

“Tiểu Lộc, cháu không sao chứ?” Dương Bội Lan đi đến lo lắng hỏi.

“Không sao ạ.” Trương Lộc vội vàng đứng thẳng dậy, phủi phủi đầu gối.

Vừa rồi cô cũng bị dọa cho một trận, trong sân toàn là xi măng, nếu thật sự ngã sấp xuống, chắc chắn sẽ bị thương không hề nhẹ.

Cũng may là Hà Tứ Hải nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô một phen, hơn nữa sức của hắn rất lớn, cơ hồ đã kéo cả người cô lại rồi, cho nên mới chỉ quỳ nhẹ trên đất một chút mà thôi.

Ăn sáng xong, Trương Lộc an phận hơn rất nhiều, không biết có phải là do cú ngã ban sáng hay không.

Cô nàng nhàm chán, ngồi ở trước cửa sưởi nắng cắn hạt dưa.

Bởi vì gần đến tết nguyên đán, hạt dưa, hạt dẻ cười, đậu phộng, hạt thông vân vân và mây mây trong nhà có rất nhiều.

Cũng không biết có phải là tập tục hay không, dù sao thì chỉ cần là tết nguyên đán, người ta đều rất thích mua những món mà bình thường rất ít khi mua này.

Đào Tử thích ăn đậu phộng và hạt dẻ cười, đương nhiên cũng không phải là cô nhóc không thích hạt dưa và hạt thông, mà là vì cô nhóc cắn không có ra.

Nhưng mà bẻ đậu phộng và hạt dẻ cười cũng làm cho cô nhóc đau hết cả tay, ở bên cạnh vô cùng đáng thương.

Trương Lộc thấy thế, liền nhũn hết cả tim, thế là vươn tay giúp đỡ.

Một người phụ trách bóc, một người phụ trách ăn, phối hợp vô cùng nhịp nhàng khắng khít.

Trương Lộc nhàn rỗi lại nhàm chán hỏi: “Đào Tử, trước kia đón tết em đi chơi ở đâu thế?”

“Ở nhà cùng với bà nội ạ.” Đào Tử đáp.

“Rồi sao nữa?”

“Còn có ở nhà với ba ba nữa ạ.” Đào Tử nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment