Được rồi, xem ra trước kia đón tết, Đào Tử không hề có chút hoạt động giải trí nào cả.
Trương Lộc tràn đầy thương tiếc, nháo thì nháo, thật ra cô vẫn cực kỳ thích Đào Tử.
Đương nhiên Đào Tử cũng vô cùng thích cô nàng, mấy đứa nhóc đều rất mẫn cảm, đặc biệt là Đào Tử, người nào có phải là thật lòng đối đãi với cô nhóc hay không, cô nhóc đều có thể cảm nhận được.
“Vậy lúc đón tết, chỗ ấy của em có lễ hội đèn lồng không?” Trương Lộc lại hỏi.
“Lễ hội đèn lồng?” Đào Tử lắc lắc đầu, lễ hội đèn lồng là cái gì thế, cô nhóc hoàn toàn không biết.
“Ở đây mỗi năm đều có lễ hội đèn lồng, có điều không phải ở bên trấn bên này, mà là ở bên Hoàng Từ đường kia, có hơi xa một chút, có điều chẳng sao cả, chờ đến lúc tiết nguyên tiêu, chị sẽ dẫn em đi.....” Trương Lộc tự biên tự diễn nói.
Đào Tử vừa ăn, vừa nghe Trương Lộc nói, cảm thấy rất là thú vị.
“Tiết Nguyên Tiêu là gì thế ạ?” Đào Tử đột nhiên hỏi.
“Chính là ngày mười lăm tháng giêng, là ngày mười lăm sau khi đón giao thừa.” Trương Lộc giải thích nói.
Nhưng mà thực hiển nhiên, Đào Tử vẫn là không hiểu.
“Không hiểu cũng không sao cả, đến lúc đó em sẽ biết thôi.” Trương Lộc cười nói.
“Uhm~uhm~”
Đào Tử vui vẻ gật gật đầu, có đồ ăn ngon có đồ chơi vui, cô nhóc liền vui vẻ.
“Ngày tết ở quê bây giờ càng ngày càng không thú vị, chẳng hề có chút ý vị nào của năm mới hết....” Trương Lộc oán giận nói.
Đào Tử yên lặng lắng nghe, dù sao thì cô nhóc cũng không hiểu Trương Lộc đang nói cái gì.
“Đúng rồi, không biết chú hai có mua pháo hoa hay không, lúc đón giao thừa chúng ta có thể đốt pháo hoa, bây giờ ngày tết ở nông thôn chỉ còn có mỗi cái này là thú vị nữa thôi.” Trương Lộc bỗng nhiên hưng phấn nói.
“Ách....” Đào Tử hoàn toàn không biết cô nàng đang nói những cái gì.
“Đúng rồi, Đào Tử, em có muốn đi dạo phố không?” Trương Lộc lại đột nhiên hỏi thêm.
Đào Tử lập tức lắc lắc đầu, bây giờ cô nhóc chẳng hề muốn dạo phố một chút nào.
Mấy ngày mới về đây, ngày nào cô nhóc cũng đi dạo phố, nhưng mà vừa đi được vài lần, cô nhóc đã không muốn đi thêm nữa, không thú vị chút nào cả.
“Ý của chị là nói, chúng ta đi đến nơi khác dạo thử xem.” Trương Lộc giảo hoạt nói.
“Nơi nào ạ?” Đào Tử hiếu kỳ hỏi.
“Uhm...., đi Dương thành nhé, chị quen thuộc với Dương thành, chị đưa mấy nhóc đi chơi mấy thứ hay ho, đi ăn mấy món ngon nữa.” Trương Lộc nghĩ một lát rồi nói.
“Được nha, được nha, chị Tiểu Lộc nhanh đưa em đi nha.” Đào Tử nghe thấy thế hưng phấn nói.
“Nhưng mà, hôm nay Uyển Uyển không đến nha, chúng ta đi như thế nào?” Trương Lộc nói.
“Dương thành xa lắm sao ạ?” Đào Tử có chút không hiểu gãi gãi đầu.
“Đương nhiên, đó là nơi mà chị Tiểu Lộc đi học mà, cách nơi này xa lắm đấy.” Trương Lộc thở dài một hơi nói.
“Ồ, ồ, vậy thì phải nói với ba ba đấy nha.” Đào Tử nghe thấy thế lập tức nói.
Trương Lộc: →_→
“Đi đến nơi rất xa, đều phải nói với ba ba.” Đào Tử nói.
Cô bé chính là một đứa trẻ ngoan đấy nhé.
“Được rồi, dù sao thì Uyển Uyển cũng không đến, chúng ta cũng không đi được nữa.” Trương Lộc giang tay ra nói.
“Ha ha, chị Uyển Uyển nói hôm nay vẫn sẽ đến tìm em chơi nha.” Đào Tử cười nói.
Trương Lộc nghe thấy thế trong chốc lát liền khôi phục tinh thần.
..............
“Cái gì? Đi Dương thành?” Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi, làm sao mà tự nhiên lại nghĩ đến nơi này thế?
Đào Tử vội vàng gật gật đầu.
Hà Tứ Hải nhìn về hướng phía sau lưng cô nhóc, Trương Lộc đang đứng sau quầy hàng ló đầu ra nhìn, chắc chắn là chủ ý của cô nàng rồi.
Đào Tử phỏng chừng Dương thành là nơi nào cũng không biết, làm sao lại có thể là chủ ý của cô nhóc được chứ.
“Quá xa rồi, ở nhà có được hay không?” Hà Tứ Hải thu hồi ánh mắt, nhìn vào Đào Tử nói.
“Có chị Uyển Uyển, chiu~chiu~”
Đào Tử nói xong, tay nhỏ không ngừng khua trong không khí, học theo điệu bộ của Uyển Uyển.
“Uyển Uyển hôm nay ở nhà nha.”
“Chị Uyển Uyển nói hôm nay sẽ đến chơi với con.”
Đào Tử nói xong, mở to hai mắt nhìn Hà Tứ Hải, trong đôi mắt tràn đầy mong đợi.
“Vậy chờ Uyển Uyển đến đây rồi nói sau nha.” Hà Tứ Hải nói.
“Hia hia hia.....”
Đào Tử: (*^▽^*)
Hà Tứ Hải: -_-||
Đương nhiên Hà Tứ Hải sẽ không đồng ý với việc một mình Trương Lộc dẫn theo ba đứa nhỏ đi đến Dương thành.
Bản thân cô nàng đã giống như một đứa nhỏ rồi, giao ba đứa nhỏ cho cô nàng, Hà Tứ Hải làm sao có thể yên tâm cho nổi.
Cho nên Hà Tứ Hải quyết định theo chân bọn họ cùng đi.
“Vậy thì trưa nay mấy đứa có về nhà ăn cơm không đấy?” Trương Lục Quân hỏi.
Hà Tứ Hải còn chưa đáp lời, Trương Lộc đã giành nói trước: “Không về đâu ạ.”
Nhìn thấy Hà Tứ Hải nhìn cô, lập tức cười hì hì làm lành nói: “Bữa trưa chị mời mấy đứa ăn món ngon.”
“Được thôi, bữa trưa mọi người không cần đợi cơm bọn con nữa nhé, bà nội, bà có muốn đi với bọn cháu không ạ?” Hà Tứ Hải nói với bà nội đang ngồi phía đối diện.
“Không đi, không đi, bà đã lớn tuổi thế này rồi, còn chạy cái gì nữa chứ?” Bà nội nghe thấy thế liên tục xua tay.
“Không đi thì không đi, mấy đứa đi chơi đi.” Trương Lục Quân cũng ở bên cạnh nói.
------
Dịch: MBMH Translate