Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 794 - Chương 794: Xuất Phát. (2)

Chương 794: Xuất Phát. (2) Chương 794: Xuất Phát. (2)

Mang theo ba đứa nhỏ đã phải tự mình chăm sóc, bà nội đi cùng nữa, còn phải chăm sóc thêm cả bà nội, vậy thì còn chơi được cái gì?

“Kế tiếp liền giao cho chị nhé.” Hà Tứ Hải nói với Trương Lộc.

Mặc dù lần trước hắn có đến Dương thành một lần, nhưng mà trừ việc đi đến công viên điêu khắc, cũng không đến thêm nơi nào khác nữa, cũng là chính tại nơi đó, lần đầu tiên gặp được Trương Lộc.

“Yên tâm đi, chắc chắn chị sẽ dẫn mấy đứa đi chơi một bữa thống khoái, đáng tiếc là không mua vé đi xem xiếc thú từ trước, nếu không thì chúng ta đã được đi xem xiếc thú, mấy đứa nhỏ chắc chắn là thích lắm.” Trương Lộc có chút tiếc nuối nói.

“Xiếc thú?”

“Đúng thế, xiếc thú của Dương thành, có rất nhiều động vật nhỏ biểu diễn, cực kỳ thích hợp cho mấy đứa nhỏ, mặt khác, chúng ta còn có thể đi đến thế giới vui vẻ, tàu lượn ở đó siêu kích thích luôn.....” Trương Lộc thuộc như lòng bàn tay chuyên tâm giới thiệu.

“Vậy được, có điều chúng ta cần tìm một nơi ít người trước để đi qua bên đó.”

Hà Tứ Hải lấy điện thoại ra lướt xem.

“Chỗ này của chị có này, chính là công viên điêu khắc mà lần đấy chúng ta gặp nhau, hoặc là trường học của chúng ta, còn có công viên Việt Tú....”

Trương Lộc thích chụp ảnh, trong điện thoại lưu rất nhiều ảnh chụp.

Đặc biệt là những nơi có cảnh đẹp mà rất ít người phát hiện.

“Chụp cũng khá nhỉ, ban đầu chị nên chọn ngành nhiếp ảnh.” Hà Tứ Hải đón lấy lướt xem một lát có chút cảm khái nói.

Trương Lộc nghe thấy thế rất là vui vẻ, đây vẫn là lần đầu tiên mà Hà Tứ Hải khen cô nàng.

Cuối cùng Hà Tứ Hải chọn một nơi trong công viên Việt Tú.

“Uyển Uyển đến đây.”

Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay nói với cô nhóc Uyển Uyển đang ngồi trên ghế đẩu, ăn đồ ăn vặt cùng với Đào Tử và Huyên Huyên.

Sau đó toàn bộ ba cô nhóc đều chạy đến, Huyên Huyên còn không quên bốc thêm một nắm hạt dẻ cười nhét vào trong túi áo.

“Đi đến nơi này nhé.” Hà Tứ Hải đưa di động của Trương Lộc cho cô nhóc.

“Hia hia.....xem sự lợi hại của em đây.” Uyển Uyển liếc mắt một cái đắc ý nói.

Sau đó giơ cánh tay nhỏ bé của cô nhóc lên.

Ba người Hà Tứ Hải, Đào Tử và Huyên Huyên rất có kinh nghiệm vội vàng giữ chặt Uyển Uyển.

Sau đó chiu một tiếng tất cả đều biến mất khỏi sân nhà.

Chỉ lưu lại một mình Trương Lộc đứng hỗn độn trong gió.

Bọn họ quên mang cô nàng theo rồi.

Mấu chốt là, điện thoại di động của cô nàng còn đang ở trên tay của Uyển Uyển nữa đấy.

“Hia hia hia.....em lợi hại lắm đúng hơm.” Uyển Uyển vui vẻ nói.

Cô nhóc muốn chống eo kiêu ngạo một chút, mới phát hiện trên tay còn cầm điện thoại di động.

“Chị Tiểu Lộc, điện thoại......”

Uyển Uyển gãi gãi đầu, có chút nghi hoặc, chị Tiểu Lộc đâu rồi ta?

Đào Tử →_→ nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Huyên Huyên:.....

“Nhìn anh để làm cái gì, ai mà biết chị ấy không theo kịp, lại không thể trách anh.” Hà Tứ Hải cũng là một mặt bất lực nói.

“Vậy....vậy phải làm như thế nào bây giờ?” Uyển Uyển bất lực hỏi.

“Đương nhiên là phải trở về đón chị ấy đến đây rồi, mọi người ở đây đợi em nhé.” Hà Tứ Hải xoa xoa cái đầu nhỏ của cô nhóc buồn cười nói.

“Uhm~uhm~” Uyển Uyển nói xong, cái tay nhỏ bé túm một cái, liền biến mất trước mắt mọi người.

Đào Tử và Huyên Huyên nhân cơ hội ngó nghiêng bốn phía.

Đây là một chỗ trong trung tâm rừng cây, hai bên đều là cây cối cao ngất ngưởng, cho dù bây giờ là mùa đông, nhưng mà bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý, cho nên vẫn xanh tươi mơn mởn như cũ.

“Hai đứa đừng có chạy đi xa quá.”

Hà Tứ Hải vừa mới dứt lời, Uyển Uyển và Trương Lộc đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.

“Hừ.” Trương Lộc bày ra bộ dáng nổi giận đùng đùng.

“Còn hừ, ai bảo chị không theo kịp chứ.” Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn cô nàng một cái rồi nói.

“Chỉ biết ăn hiếp chị thôi, đợi đến khi gặp được chị Vãn Vãn, chị sẽ kể hết cho chị ấy.” Trương Lộc nhìn Hà Tứ Hải chẳng còn biện pháp, chỉ có thể nói như vậy.

“Ô......” Uyển Uyển ở bên cạnh nghe thấy thế vẻ mặt kinh ngạc ô lên một tiếng.

“Ô cái gì, người chị ấy nói đến là dì Lưu, đi thôi.”

Hà Tứ Hải dắt cô nhóc, hô gọi hai cô nhóc ở phía trước bỏ của chạy lấy người.

Trương Lộc vội vàng chạy nhảy đi theo phía sau.

Cô nàng đã ở quê mấy ngày nay, nhàm chán muốn chết rồi, bây giờ giống hệt như con ngựa hoang thoát cương.

“Chị muốn uống trà sữa, chị muốn ăn xiên nướng, chị còn muốn đi xem phim....”

Hoàn toàn buông thả bản thân, vọt người về phía trước.

Đào Tử và Huyên Huyên ở phía sau vội vàng đuổi theo cô nàng.

Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải, cô nhóc cũng không nói cái gì, chỉ dùng đôi mắt to tròn nhìn vào Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải buông tay cô nhóc ra, vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của cô nhóc, để cho cô nhóc cũng đuổi theo.

“Chị Tiểu Lộc, chị Tiểu Lộc.....” Huyên Huyên gọi cực kỳ ngọt.

“Làm gì thế?”

“Ha ha, em cũng muốn ăn.” Huyên Huyên lớn tiếng nói.

Cô nhóc kia chưa bao giờ che giấu cảm xúc của bản thân, muốn cái gì liền nói cái đó.

“Được thôi, hôm nay chúng ta ăn lớn một bữa, bữa trưa chị mời mấy đứa ăn vịt quay, chị biết một quán bán vịt quay vô cùng ngon luôn, thịt nhà bọn họ da giòn thịt mướt, thịt ba chỉ đặc chế cũng cực kỳ ngon.”

Huyên Huyên nghe thấy thế, liền bắt đầu trực tiếp nuốt nước miếng.

“Bây giờ chúng ta liền đi luôn đi.” Đào Tử ở bên cạnh không đợi nổi nữa mà nói.

“Ha, mới ăn sáng xong mà, lại nói bây giờ nhà bọn họ cũng chưa mở cửa, chị dẫn mấy đứa đi dạo trước, cho tiêu cơm, đến trưa mới ăn một bữa thật ngon, có được không nào?”

“Dạ được.” Ba cô nhóc kia đồng thanh đáp lại một tiếng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment