Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 795 - Chương 795: Tương Thân Tương Ái.

Chương 795: Tương Thân Tương Ái. Chương 795: Tương Thân Tương Ái.

Nếu đã ở công viên Việt Tú, đương nhiên phải đi dạo một chút, sau đó buổi trưa mới đi ăn cơm, đợi đến khi ăn cơm xong lại đi thế giới vui vẻ.

Bất quá có một chuyện bọn họ không suy tính kỹ càng, đó chính là nhiệt độ.

Hà Tứ Hải, Huyên Huyên và Uyển Uyển bởi vì bên trong đều mặc âm dương y, ngược lại cũng không cảm giác được gì nhiều.

Nhưng mà Đào Tử và Trương Lộc đã sắp nóng đến mức không chịu nổi nữa rồi.

Cởi từng tầng từng tầng một, Uyển Uyển và Huyên Huyên nhìn thấy Đào Tử cởi hết chỉ mặc một chiếc áo, tự nhiên cũng không muốn mặc một thân áo bông mập mạp.

May mà Hà Tứ Hải có không gian tùy thân, nếu không thì phải lưu lạc đến bước đường xách theo hết thôi.

Có điều Trương Lộc lại tỏ ra vô cùng tò mò đối với sự thần thông của Hà Tứ Hải, dọc cả đường đi không ngừng ngắm nghía dây chuyền hồ lô mà Hà Tứ Hải treo trên thắt lưng, cô nàng làm sao cũng không hiểu được, một cái hồ lô bé tí như thế, làm sao mà có thể nhét được hết đống quần áo kia vào cơ chứ.

“Được rồi, đừng có nhìn chằm chằm vào chỗ này của em nữa, người ta còn tưởng rằng chị là con gái lưu manh đấy.” Hà Tứ Hải trợn mắt liếc nhìn cô nàng một cái.

Nhưng mà ngoài ý muốn là Trương Lộc không có phản bác, Hà Tứ Hải không khỏi kinh ngạc nhìn cô nàng một cái.

Sau đó liền thấy cô nhìn mình chằm chằm.

“Làm sao thế?” Hà Tứ Hải không khỏi sờ sờ lên mặt mình, có chút kinh ngạc hỏi.

“Tiểu Chu.....” Trương Lộc đột nhiên kêu lên một tiếng, nhưng mà Hà Tứ Hải nghe ra được ngữ khí của cô có cái gì đó không thích hợp.

“Làm sao thế?” Hà Tứ Hải cố gắng thả chậm ngữ khí hỏi.

“Có phải là em chán ghét chị hay không?” Trương Lộc bỗng nhiên khổ sở hỏi.

“Làm gì có chuyện đấy.” Hà Tứ Hải quay đầu lại, lớn tiếng nói.

“Ha.” Bỗng nhiên Trương Lộc lộ ra vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng.

“Làm gì thế, dọa em một trận.” Hà Tứ Hải có chút cạn lời nói.

“Hóa ra là em thích chị hả?” Trương Lộc hưng phấn nói.

“Nói lung tung cái gì thế? Ai thích chị cơ, hơn nữa những lời như thế này, nói ra thật đúng là khiến cho người ta hiểu nhầm.” Hà Tứ Hải có chút cạn lời.

“Còn không chịu thừa nhận, biểu hiện ban nãy của em, liền giống hệt như bộ dáng của mấy thằng con trai thích thầm chị í, không dám nhìn chị thì không nói, còn biểu hiện ra một bộ dáng không hề để ý nữa.” Trương Lộc hưng phấn nói.

“Nói lung tung cái gì thế?” Hà Tứ Hải nhăn mày đáp.

“Đúng, đúng, chính là như thế, vì lòng tự trọng của bản thân, đến chết cũng không chịu thừa nhận, chị nói cho em hay, kiểu con trai như em đây chị thấy nhiều rồi.” Trương Lộc nói.

“Chị muốn kiểu như thế nào?” Hà Tứ Hải buồn bực vươn tay ra gõ đầu cô nàng.

Trương Lộc vội vàng ôm lấy đầu.

“Bây giờ còn giống hay là không?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Bây giờ thì không giống nữa rồi.” Trương Lộc ôm đầu đáp.

Đương nhiên là không giống, mấy người mà thích thầm cô nàng, trừ phi não úng nước mới có thể đánh cô.

“Đừng đánh chị Tiểu Lộc.”

Đúng lúc này, Đào Tử đang ở phía trước nhặt lá rụng đột nhiên vọt trở về, chắn ở trước mặt Trương Lộc, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Hà Tứ Hải.

“Ba ba không thể đánh đầu chị Tiểu Lộc đâu nha.” Đào Tử nổi giận đùng đùng nói.

“Đào Tử em thật là tốt.” Trương Lộc vui vẻ nói.

“Ba ba đánh chị Tiểu Lộc thành đồ ngốc rồi thì phải làm như thế nào chứ? Chị ấy còn chưa mời chúng ta đi ăn đồ ăn ngon đâu nha.” Đào Tử lại nói.

“Chị có thể thu hồi lại câu nói ban nãy không?” Trương Lộc ngớ người ra nói.

“Được, vậy thì không đánh nữa.” Hà Tứ Hải bật cười nói.

“Vậy là đúng rồi.”

Đào Tử vỗ vỗ vào chân của Hà Tứ Hải, làm ra bộ dáng thật là ngoan nha.

“Đợi đến khi chị ấy mời chúng ta đi ăn đồ ăn ngon xong rồi, ba ba lại đánh có được hay không?” Hà Tứ Hải đột nhiên lại hỏi.

( ̄△ ̄;)

Đào Tử đầu tiên là ngây người ra, sau đó lớn tiếng nói: “Vậy cũng không được, cô giáo nói đánh người là không đúng.”

Sau đó một bàn tay giữ chặt Hà Tứ Hải, một bàn tay giữ chặt Trương Lộc.

“Hai người phải tương thân tương ái.” Đào Tử nói.

“Đúng, tương thân tương ái, em không được ăn hiếp chị, hơn nữa chị là chị của em đấy.” Trương Lộc nhăn cái mũi, hầm hừ cường điệu nói.

“Biết rồi, biết rồi.” Hà Tứ Hải không kiên nhẫn nói.

Trương Lộc nghe thấy thế, vừa định nói câu lại giống với những đứa con trai yêu thầm cô nàng, vịt chết còn cứng miệng, liền bị Hà Tứ Hải dùng một ánh mắt trừng nuốt trở về.

Ủy khuất y hệt như một cô vợ nhỏ.

“Hừ, không chơi với em nữa, Đào Tử chúng ta đi thôi.” Trương Lộc dắt Đào Tử đi về phía trước.

Nhìn Trương Lộc sôi nổi ở trước mặt, Hà Tứ Hải có chút cạn lời lắc lắc đầu.

Kỳ thật, Trương Lộc nói cũng không có sai, đương nhiên cũng không phải là yêu cô nàng.

Hà Tứ Hải khá là thích những người như thế này, thiên chân, đơn thuần, lại không có tâm cơ gì, bất luận là ở chung với ai đều mang tính cách sáng sủa, đều là một vệt ánh sáng mặt trời trong quãng đời của đối phương, người con gái như thế có ai mà không thích chứ.

Chỉ có điều là Hà Tứ Hải không biết phải chung sống với người “chị gái” này như thế nào.

Cho dù là ở cùng một chỗ với Lưu Vãn Chiếu, cũng là hắn chăm sóc Lưu Vãn Chiếu, mà không phải là Lưu Vãn Chiếu chăm sóc cho hắn.

Đương nhiên, hắn cũng rất thích thời điểm được ở cùng một chỗ với Lưu Vãn Chiếu, loại cảm giác thản nhiên ôn nhu ấy.

Hắn không quen với tình yêu của người khác, lại luôn khát vọng tình yêu của người khác.

Thực mâu thuẫn đúng không, nhưng mà con người không phải là đều như thế sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment