Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 796 - Chương 796: Tương Thân Tương Ái. (2)

Chương 796: Tương Thân Tương Ái. (2) Chương 796: Tương Thân Tương Ái. (2)

Mọi người ai ai cũng biết, Dương thành là một trong những thành phố tuyến một vô cùng phồn hoa, thương nghiệp phát triển, thương nhân tập hợp.

Nhưng Dương thành cũng là một thành phố cổ với hơn hai nghìn năm văn hóa lịch sử.

Nếu đã là cổ thành văn hóa, như vậy thì văn vật cổ tự nhiên cũng sẽ có rất nhiều.

Nói một cách không hề khoa trương thì nội tình trong hai ngàn năm lịch sử này, đều được cô đọng trong công viên Việt Tú.

Đây cũng là công viên mang tính tổng hợp lớn nhất Dương thành.

Trong đây có rất nhiều điểm tham quan, trong đây còn có đài tưởng niệm Trung Sơn được xây dựng vào năm 1929.

Có tường thành cổ Hồng Vũ được kiến tạo trong vòng mười ba năm, đến nay đã có hơn 600 năm lịch sử.

Có Trấn Hải lầu được xây dựng vào năm 1938, được mệnh danh là đệ nhất thắng cảnh Lĩnh Nam.

Còn có tác phẩm đá điêu khắc ngũ dương vân vân.

Bởi vì gần tới tết âm lịch, toàn bộ công viên đều được treo đầy đèn lồng mang không khí vui mừng, nhìn qua cực kỳ thích mắt.

Mấy đứa nhóc kia tinh lực vô hạn, đặc biệt là đài tưởng niệm Trung Sơn hơn hơn bốn trăm bậc, mấy cô nhóc kia vậy mà tự mình leo lên.

Nhưng mà đợi đến khi leo lên đến nơi, ba cô nhóc đã mệt đến nỗi không chịu được nữa, ngồi ở trên bậc thang thở hồng hộc, bao gồm cả Uyển Uyển đều như thế, lần này cô nhóc không sử dụng “plug-in”, chỉ đơn thuần mà leo lên từng bậc từng bậc một.

Điều này làm cho mấy cô nhóc có cảm giác thành tựu.

“Mấy đứa thật sự rất giỏi.” Hà Tứ Hải tán thưởng nói.

Ba bạn nhỏ mới có mấy tuổi, có thể kiên trì trèo hơn bốn trăm bậc thang đã quá giỏi rồi, không nhìn thấy Trương Lộc ở bên cạnh còn đang thở phì phà phì phò sao.

“Ba ba, con muốn uống nước.” Đào Tử ngẩng cổ, nhìn Hà Tứ Hải nói.

Ách....thật đúng là quên mất chuyện này.

“Nếu không thì mấy đứa ở đây đợi nhé, anh xuống dưới mua nước cho mấy đứa.”

Trên đường lên đây, Hà Tứ Hải nhìn thấy có mấy quầy bán đồ vặt, có điều trước đây đã chuẩn bị sẵn trong hồ lô càn khôn ít đồ vật này nọ, điều này trước đây hắn cũng không nghĩ tới, cũng không thể nói là không nghĩ tới được, chỉ là không để ý đến những thứ này mà thôi.

“Không cần, đi lên phía trước, phía trước còn có chỗ bán đấy.” Trương Lộc nói.

“Được, vậy thì mọi người kiên trì thêm chút nữa nhé.” Hà Tứ Hải nói.

“Em cảm thấy bây giờ em có hơi đói rồi nha.” Huyên Huyên vỗ vỗ vào cái bụng nhỏ của mình nói.

Cô nhóc này, hóa ra là chờ sẵn ở chỗ này rồi.

“Vậy thì em phải ăn nhiều hơn một chút đấy nhé.” Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

Huyên Huyên việc đáng làm thì phải làm gật gật đầu.

“Đây chính là đài tưởng niệm Trung Sơn rồi, bên cạnh là mộ của cha con Ngũ Đình Phương và Ngũ Hướng Xu, Ngũ Đình Phương là nhà ngoại giao nổi tiếng của nước ta, mà Ngũ Hướng Xu sau đó cũng nhậm chức bộ trưởng bộ ngoại giao, chủ tịch tỉnh Quảng Đông.....”

Trương Lộc thuộc như lòng bàn tay, lần lượt giới thiệu cho mọi người.

“Bên cạnh chính là tường thành cổ thời nhà Minh, là một trong ba di tích cổ lớn nhất của Dương thành....”

Hà Tứ Hải chính là thích như vậy, đặc biệt đối với ba đứa nhỏ mà nói, không chỉ là nhìn ngắm phong cảnh, càng phải hiểu biết thêm một ít nhân vật lịch sử ở đằng sau đó.

“Đi qua bên này, trước mặt chính là những tác phẩm điêu khắc ngũ dương.” Trương Lộc lại nói.

“Năm con dê?” Uyển Uyển tò mò hỏi.

“Đúng, năm con dê lớn, bên trong này còn có một câu chuyện đấy. Truyền thuyết kể rằng ngày xửa ngày xưa, Dương thành đã xảy ra một trận đại nạn đói, mọi người đã mấy ngày liền không có gạo để thổi cơm rồi. Nhưng mà viên quan đương nhiệm lại giống như cường đạo, vẫn đòi dân chúng cống hiến lương thực như cũ.....”

Ba đứa nhỏ hai tay nâng má, lẳng lặng nghe chị Tiểu Lộc kể chuyện xưa cho mấy cô nhóc.

Nhưng mà lực chú ý của Hà Tứ Hải lại không đặt ở trên này, mà là nhìn về phía một người trung niên trang phục thư sinh mang một cặp kính mắt, trên thân là trường sam, đội một chiếc mũ tròn đang đứng ở trên bậc thang.

Đây là chuyện gì thế, sắp đến tết âm rồi, còn không để cho người ta nghỉ ngơi? Trong lòng Hà Tứ Hải thầm nghĩ như vậy.

“A, hóa ra trên đời này thật sự có thần linh.” Cái người mang dáng vẻ như sinh ấy nói.

Tiếp đó cười khổ một tiếng: “Có vong hồn lưu lại nhân thế như ta, có thần linh như tiếp dẫn giả đại nhân đây, lại có cái gì đáng để ngạc nhiên đâu?”

“Kẻ hèn này họ Thi, tên là Thủ Nghiệp, gặp qua tiên sinh.” Thi Thủ Nghiệp hướng Hà Tứ Hải chắp tay nói.

Từ lời nói cũng như hành động của hắn, có nề nếp đâu ra đấy, nhìn qua chính là người có văn hóa.

“Khách khí rồi.” Hà Tứ Hải thản nhiên nói.

“Hẳn là xưng hô ngài và tôi, tiếp dẫn giả đại nhân mới đúng.” Thi Thủ Nghiệp lại nói.

“Một cái xưng hô mà thôi, ông gọi tôi là tiên sinh cũng được, tiếp dẫn đại nhân cũng được, thần tiên cũng không sao cả.” Hà Tứ Hải nói.

“Cảm tạ tiên sinh lượng thứ.” Thi Thủ Nghiệp nói.

Sau đó đi lên bậc thang, hướng về đài tưởng niệm Trung Sơn mà thi lễ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment