Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 797 - Chương 797: Lời Hứa.

Chương 797: Lời Hứa. Chương 797: Lời Hứa.

“Tôi thấy một thân ăn mặc của ông, hẳn là ông đã mất nhiều năm rồi đúng không?” Hà Tứ Hải có chút tò mò hỏi.

“Tôi sinh vào năm Tuyên Thống, vào năm dân quốc thứ ba mươi hai chết dưới súng của bọn người Nhật.” Thi Thủ Nghiệp lạnh nhạt nói.

“Tôi thấy một thân ăn mặc của ông, nhất định cũng là người từng đọc sách, không biết lúc còn sống ông làm nghề gì?”

“Aizzz, nói ra thật xấu hổ, cả một đời tôi lãng phí thời gian, cao không tới thấp không phải, lưu lạc thành tiên sinh dạy học, thẹn với tổ tiên.” Thi Thủ Nghiệp đã không còn thần sắc lạnh nhạt lúc ban nãy nữa, mà vẻ mặt đã trở nên ảm đạm.

“Tổ tiên? Nếu như ông đã thành quỷ, đương nhiên sẽ biết đến sự tồn tại của Minh Thổ, tổ tiên của ông chỉ sợ đã sớm vào vòng luân hồi, tại sao lại nói là thẹn với bọn họ nữa.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

Nhưng mà Thi Thủ Nghiệp lại lắc lắc đầu.

“Không phải nói như thế đâu, thứ tôi tôn kính chính là tinh thần truyền thừa của tổ tiên, tôn kính chính là tổ tiên kéo dài hương hỏa, tôn kính chính là nọn sông mà tổ tiên đã kiến lập nên này.....”

Thi Thủ Nghiệp nhìn xuống bậc thang Dương thành, tự thân có một cổ khí phách.

Hà Tứ Hải hiểu được rồi, lời hắn nói thẹn với tổ tiên, không phải là thẹn với chính tổ tiên của hắn, mà là thẹn trước tổ tiên của Đại Hạ, toàn bộ nền văn minh Đại Hạ, đều được bọn họ một gạch một ngói mà kiến tạo thành, mới có non sông gấm vóc hôm nay.

“Nếu ông đã là tiên sinh dạy học, khai trí vỡ lòng, điều này có ý nghĩa phi phàm, làm sao lại có thể nói là thẹn với tổ tiên được?” Hà Tứ Hải mỉm cười an ủi nói.

Nhưng mà hiển nhiên Thi Thủ Nghiệp đối với chức vụ dạy học của mình rất không vừa lòng.

Lắc lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm.

“Nhưng mà, ông đã qua đời hơn bảy mươi năm rồi, còn tiếp tục lưu lạc lại nhân gian nữa, chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm đấy.”

Sở dĩ Hà Tứ Hải nói như vậy, là bởi vì khi bị người cuối cùng quên đi, linh hồn sẽ hoàn toàn tiêu tán.

“Đúng vậy, chính là trước đây tôi có một lời hứa với ông chủ, còn chưa hoàn thành lời hứa với ông ấy, tôi khó lòng mà nhập vào luân hồi.”

Thi Thủ Nghiệp thở dài một tiếng, hơn bảy mươi năm kiên trì, mờ mịt vô vọng, nhưng mà tâm nguyện còn chưa làm xong, không thể tiến vào Minh Thổ.

Lời hứa như là một sợi gông xiềng, khóa hắn lại giữa nhân gian, không thể tiến vào luân hồi.

Hắn phiêu đãng ở nhân gian, giống như cô hồn dã quỷ vậy, lẳng lặng chờ đợi một người cuối cùng quên đi hắn, sau đó hoàn toàn tiêu tán ở trong thiên địa này.

Nhưng mà cũng may hôm nay tâm huyết dâng trào, đến đây tế bái Tôn Văn tiên sinh, lại gặp được cơ duyên như thế, Thi Thủ Nghiệp lộ ra vẻ mặt được giải thoát.

“.........Thần tiên mang theo năm con dê lưu lại trên đồng cỏ, nhóm sai dịch vừa muốn đi bắt, năm con dê đã vây quanh cùng một chỗ, biến thành một khối đá lớn, đây chính là lai lịch của Dương thành, hơn nữa mấy đứa xem trên bề mặt của bia tưởng niệm có 26 cái đầu dê, chính là tượng trưng cho Dương thành đấy.

Trương Lộc quay đầu lại chỉ về hướng của đài tưởng niệm, hóa ra chuyện xưa của cô nàng đã kể xong rồi.

Ba cô nhóc quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Hà Tứ Hải đang đứng dưới đài tưởng niệm.

Đào Tử huơ huơ cánh tay nhỏ, đứng lên nhằm hướng của Hà Tứ Hải mà chạy qua.

“Ba ba, chúng ta đi thôi, con muốn uống nước rồi.” Đào Tử nói.

“Được, chúng ta đi thôi nào.” Hà Tứ Hải bế cô nhóc lên, nhìn về phía Thi Thủ Nghiệp bên cạnh.

Thi Thủ Nghiệp hướng Hà Tứ Hải chắp tay, không tiếp tục quấy rầy nữa.

Nếu đã thấy được, cũng không cần phải vội.

Uyển Uyển và Huyên Huyên chạy đến, có chút hiếu kỳ nhìn thoáng qua Thi Thủ Nghiệp, với vì cách ăn mặc của hắn, thật sự không giống với mọi người trong thời buổi hiện tại.

Thi Thủ Nghiệp cũng chú ý tới ánh mắt của mấy cô nhóc, đầu tiên là hơi sửng sốt một chút, tiếp đó trên mặt nở nụ cười, hướng hai cô nhóc chắp tay.

Tiếp đó dùng tay xốc một vạt áo dài phía trước, bước xuống bậc thang.

Đi qua đài tưởng niệm Trung Sơn, chính là tường thành cổ.

Dọc theo tường thành cổ đi về phía trước, mấy cô nhóc Đào Tử liền nhìn thấy tượng năm con dê mà bản thân tâm tâm niệm niệm, đương nhiên nhân tiện đi qua một tiệm nhỏ, mua cho mỗi cô nhóc một bình nước.

Công viên Việt Tú rất lớn, nếu như thật sự muốn đi dạo, mất cả một ngày cũng chưa chắc đã dạo hết được.

Cho nên mấy người Hà Tứ Hải cũng chỉ chọn vài nơi để đi.

Đi xem qua năm con dê, đương nhiên cũng phải đi đến nơi nổi danh nhất là lầu Trấn Hải, có điều bây giờ đã được đổi thành viện bảo tàng, muốn vào thì cần phải mua vé, có điều giá cả cũng không lớn.

Mấy cô nhóc kia cưỡi trên mấy chiếc đại bác thủ thành rồi để cho Trương Lộc chụp ảnh cho mình, lại nhìn thấy sư tử đá chơi cũng khá vui.

Còn có năm con dê giữ lúa, còn có các văn vật lịch sử của từng thời đại khác nhau.

Những đồ vật được cất giữ cũng khá phong phú, điều khiến cho Hà Tứ Hải kinh ngạc nhất chính là, mỗi lần đến một nơi, đứng trước mỗi loại văn vật, Trương Lộc đều có thể nói ra một cách đại khái về lai lịch xuất xứ của nó cũng như một số câu chuyện lịch sử.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment