Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 801 - Chương 801: Nhà.

Chương 801: Nhà. Chương 801: Nhà.

Tâm nguyện của Thi Thủ Nghiệp nhìn như rất phiền phức, nhưng thực ra rất đơn giản.

Sau khi Hà Tứ Hải hứa hẹn giúp hắn hoàn thành hứa hẹn này, tâm nguyện của hắn đã coi như là hoàn thành rồi.

Đây cũng là một trong những tâm nguyện được hoàn thành nhanh nhất của Hà Tứ Hải.

Thế nhưng phần tiếp sau đó còn có rất nhiều chuyện cần Hà Tứ Hải đi làm.

Hơn nữa khá là phiền toái, tuy rằng Thi Thủ Nghiệp đã nói cho Hà Tứ Hải địa điểm cụ thể chôn giấu bảo vật.

Thế nhưng số 78 đường Quế Hương năm đó đã bị hủy, thành thị cũng dần thay đổi, đã không còn ai biết vị trí cụ thể nữa. Đây cũng là lý do vì sao Thi Thủ Nghiệp làm quỷ nhiều năm như vậy, vẫn không thể tìm được địa điểm cụ thể chôn dấu bảo vật.

Thế nhưng Thi Thủ Nghiệp tin tưởng Hà Tứ Hải, sẽ giúp hắn hoàn thành hắn lời hứa.

Thù lao chính là thù lao mà ông chủ Phan cho hắn, hiện tại xem như thù lao cho Hà Tứ Hải.

Tên của ông chủ Phan là Phan Sơn Nhạc, năm đó rất nổi tiếng ở Dương Thành.

Sau khi Hà Tứ Hải hỏi thăm tỉ mỉ một số tình huống, Thi Thủ Nghiệp cũng không còn một tia lưu luyến nào đối với nhân gian nữa.

Vợ con của hắn đã qua đời từ lâu, đều đã trở về Minh Thổ.

Hắn có thể nói là không còn ràng buộc gì với nhân gian nữa.

Hắn chắp tay đối với Hà Tứ Hải, vẫy vạt áo một cái.

"Đi thôi."

Hắn nhanh chân đi về phía ánh sáng hạ xuống từ không trung, trở về Minh Thổ.

Huyên Huyên đang chơi đùa cùng mọi người đột nhiên có cảm giác, quay đầu nhìn lại.

Sau đó vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải, để hắn tới cùng chơi đùa.

Tâm trạng của Hà Tứ Hải vốn đang có chút trầm trọng thấy vậy liền nở nụ cười, đi tới.

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.

Là Lưu Vãn Chiếu gọi tới.

"Các người đi chơi, vậy mà lại không gọi em." Điện thoại mới vừa nhận, bên kia đã truyền đến tiếng hờn dỗi của Lưu Vãn Chiếu.

"Đây cũng chỉ là ý định bất chợt nảy ra của bọn anh, đúng rồi, làm sao em biết được?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

"Khà khà, bởi vì em xem vòng bạn bè của tiểu Lộc."

Hà Tứ Hải nghe vậy lúc này mới chợt hiểu.

"Đúng rồi, lần trước nói đêm ba mươi sẽ cùng nhau lại đây ăn cơm tất niên, ba mẹ của em không nói gì chứ?" Hà Tứ Hải hỏi.

Lần trước Lưu Vãn Chiếu lại đây, bà nội biểu đạt muốn Lưu Vãn Chiếu cùng đến đây ăn bữa cơm tất niên.

Bà nội cảm thấy Lưu Vãn Chiếu sớm muộn gì cũng là người nhà của bọn họ, cơm tất niên đương nhiên là muốn đoàn viên rồi.

Nhưng mà bởi vì năm nay ông bà nội của Lưu Vãn Chiếu cũng lại đây ăn tết, một gia đình lớn thiếu nàng cũng không được, cho nên nàng phải về nhà hỏi trước một chút, cho nên Hà Tứ Hải mới hỏi như vậy.

"Đương nhiên là qua rồi, bên phía chúng em vừa vặn là ăn vào buổi trưa. Em ăn cơm tất niên ở nhà trước sau đó đi qua. Em hỏi qua bà nội rồi, bên kia là buổi tối." Lưu Vãn Chiếu rất vui vẻ nói, việc này đúng là vẹn toàn đôi bên.

"Như vậy là tốt rồi, đến lúc đó sẽ nhờ Uyển Uyển đưa em một chuyến, Huyên Huyên thì không cần dẫn nàng đến đây đâu."

"Em chỉ sợ nàng đến lúc đó sẽ không muốn, đúng rồi, nhà bác cả em ngày hôm nay đã đến đây rồi, để Huyên Huyên về sớm một chút." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Được, vậy tạm thời cúp máy trước." Hà Tứ Hải nói.

Bác cả của Lưu Vãn Chiếu tên là Lưu Bá Thanh, vẫn luôn làm việc ở Hạ Kinh.

Hà Tứ Hải không rõ lắm về việc làm cụ thể.

Mỗi cuối năm, hắn đều về quê cùng ăn Tết với ông nội bà nội.

Thế nhưng năm nay…

Tết năm nay, cả gia đình lớn bọn họ đều đến Hợp Châu.

"Bác cả?" Huyên Huyên gãi đầu một cái, hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Cho nên sau khi nàng nghe nói xong, xoay người liền quên sau đầu, bác cả nào có chơi vui bằng các bạn nhỏ.

Nhưng mà bởi vì Lưu Vãn Chiếu đã căn dặn nên buổi chiều bọn họ không chơi nhiều ở sân chơi, hơn năm giờ Hà Tứ Hải đã bảo Uyển Uyển trở lại.

Bọn nhỏ rất không vừa ý, sân chơi còn có rất nhiều trò còn chưa chơi.

"Lần sau lại đến đi, bác cả của Huyên Huyên đến rồi, ba mẹ nàng hy vọng nàng về nhà sớm một chút nha." Hà Tứ Hải giải thích cho các nàng.

"Bác cả?" Đào Tử gãi gãi đầu, trong thôn có rất nhiều bác, nàng không hiểu nổi tại sao bác đến nhà thì Huyên Huyên phải trở lại.

"Hi hi... Chị không có bác, chị có cậu." Uyển Uyển cười ngây ngô nói.

Mấy ngày này nàng sống chung với cậu mợ tương tối vui vẻ, mọi người đều rất thương nàng, mua cho nàng thật nhiều đồ ăn ngon, chơi vui.

Hà Tứ Hải để Uyển Uyển đưa bọn họ về Giang Hữu trước, sau đó liền để hai đứa nhóc về nhà, không giữ các nàng lại ăn cơm tối.

"Tạm biệt Đào Tử." Uyển Uyển vẫy vẫy đối với Đào Tử.

"Tạm biệt, ngày mai lại đến chơi." Đào Tử lưu luyến không rời.

"Được nha."

Uyển Uyển đưa tay nhỏ lên không trung đang chuẩn bị đi, sau đó chợt nhớ tới, vội vàng kéo Huyên Huyên bên cạnh lại, thiếu chút nữa là quên mất em Huyên Huyên rồi, hi hi...

"Tạm biệt Đào Tử."

Huyên Huyên vừa mới dứt lời, nàng đã bị Uyển Uyển lôi đi rồi.

"Ai." Đào Tử rủ lỗ tai xuống, bày ra dáng vẻ mất mát.

"Được rồi, ngày mai không phải sẽ đến nữa sao?" Hà Tứ Hải cảm thấy không biết nên nói cái gì rồi.

"Thế nhưng buổi tối con sẽ nhớ các nàng." Đào Tử nói.

"Vậy cũng hết cách rồi, trẻ nhỏ buổi tối phải về bên cạnh ba mẹ của mình." Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay, nói.

Đào Tử nghe vậy thì kinh ngạc mà nhìn hắn, Hà Tứ Hải cảm thấy mình có phải là nói nhầm rồi hay không.

Đào Tử càng lúc càng lớn, Hà Tứ Hải cảm thấy nàng thật giống như là càng ngày càng nhạy cảm, không còn dễ "Lừa gạt" như khi còn bé nữa rồi.

"Ba ba." Đào Tử bỗng nhiên kêu lên.

"Hả?"

"Hì hì, ba là ba ba." Đào Tử giang hai cánh tay ra.

Hà Tứ Hải đưa tay ôm nàng lên.

"Các con đã về rồi." Trương Lục Quân đi ra từ trong nhà.

"Con phì đến rồi." Đào Tử lập tức lớn tiếng ồn ào về phía trong phòng.

Bà nội, Dương Bội Lan và Trương Lộc vừa mới vào nhà đều đi ra theo.

"Hì hì..."

...

Uyển Uyển mỗi lần trở về cùng Huyên Huyên đều sẽ quay về nhà mình trước.

Sau đó Chu Ngọc Quyên sẽ đưa Huyên Huyên trở về, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Hi hi... Mẹ, con trở về rồi." Uyển Uyển về đến nhà lập tức la lớn.

Sau đó định thần nhìn lại, mẹ không ở đây, em trai ở nhà, đang ngồi ở trước bàn nhìn nàng.

Uyển Uyển vẫy vẫy tay với hắn, sau đó hỏi: "Mẹ đâu."

"Vừa về liền hỏi mẹ, không thể hỏi em à?" Lâm Trạch Vũ phiền muộn nói.

"Chào em nha." Uyển Uyển nghe vậy lập tức vẫy vẫy tay với hắn.

Huyên Huyên cũng vẫy vẫy tay theo nàng.

Thái độ thật qua loa, Lâm Trạch Vũ nghĩ thầm.

Thế nhưng hắn không thể không để ý các nàng.

Thế là bất đắc dĩ giơ tay lên: "Chào hai người nha."

"Hi hi... Em không đi làm sao?" Uyển Uyển đột nhiên hỏi.

Lâm Trạch Vũ mới vừa muốn nói chuyện.

Uyển Uyển đã nói tiếp: "Không đi làm sẽ không có cơm ăn nha."

"Chị không phải cũng không đi làm sao, em thấy chị cũng ăn cơm không ít đâu." Lâm Trạch Vũ không còn gì để nói.

"Hi hi... chị là trẻ nhỏ nha, chị không cần đi làm." Uyển Uyển sờ sờ bụng nhỏ, buổi trưa ăn có chút no, đến hiện tại vẫn còn chưa tiêu hóa xong.

Lúc bảo mình gọi chị thì không nói bản thân nàng là trẻ con, hiện tại lại nói mình là trẻ con, Lâm Trạch Vũ thì thầm ở trong lòng.

Đương nhiên, hắn không dám nói ra khỏi miệng, nếu không tuyệt đối sẽ bị dạy dỗ.

"Uyển Uyển đã về rồi." Đúng lúc này, Chu Ngọc Quyên đi ra từ gian phòng.

"Mẹ."

Uyển Uyển lập tức giang hai cánh tay rồi chạy tới.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment