Ai yo, việc này làm sao có thể thiếu mình được đây? Huyên Huyên cũng chạy tới rồi.
"Thực sự là phục ba người các em luôn." Hà Tứ Hải cảm thấy cạn lời rồi.
Bị các nàng giày vò như vậy, hắn đã không còn cảm giác thèm ăn nữa rồi.
Mấu chốt là sau khi các nàng sờ bụng của Hà Tứ Hải xong đều không thèm phản ứng đến hắn nữa.
Mà là giống như mấy đứa ngốc, ở nơi đó so xem bụng ai là lớn nhất, bụng của ai là tròn nhất và bụng của ai là mềm nhất...
Chơi đến mức không còn biết trời đâu đất đâu.
Trương Lộc ở bên cạnh nín cười vô cùng khổ cực, bụng vốn đã căng nay lại càng căng.
Chờ sau khi đi ra khỏi nhà hàng buffet, Trương Lộc trực tiếp dẫn bọn họ đến thế giới vui vẻ.
Nhưng mà là Trương Lộc mua vé, dựa theo lời nói của nàng, buổi trưa hôm nay nàng vốn định mời cơm, nhưng mà Hà Tứ Hải lại trả tiền, hiện tại nàng đương nhiên là người trả tiền vé vào cửa rồi.
Bên trong Thế giới Vui Vẻ của Dương Thành có rất nhiều trò chơi.
Nhưng mà đại khái là do buổi trưa ăn quá nhiều, bọn nhỏ và Trương Lộc đều không dám hưng phấn chạy băng băng quá mức.
"Đi chậm rãi thôi, vừa vặn tiêu cơm một chút." Hà Tứ Hải nói.
Hắn rất lo lắng ba đứa nhỏ sẽ nôn ra.
Trò kích thích nhất trong Thế giới Vui vẻ đại khái chính là tàu lượn thẳng đứng, nhưng mà trẻ nhỏ khẳng định là không thể ngồi rồi, Hà Tứ Hải thì hoàn toàn không có hứng thú, mà Trương Lộc lại không dám, cho nên coi như thôi.
Máy bay nhỏ, vòng quay ngựa gỗ…lập tức thu hút ánh mắt của bọn nhỏ, Hà Tứ Hải để Trương Lộc dẫn các nàng đi chơi.
Bản thân mình thì nói chuyện phiếm với Thi Thủ Nghiệp ở bên cạnh.
Hắn vừa mới đến đây.
Là một quỷ hồn, thú vui duy nhất đại khái chính là bồng bềnh xung quanh, chứng kiến đủ loại mỹ cảnh và đủ loại người.
"Tôi vốn là giáo viên tư thục của nhà Phan Đức Sinh tại Tứ Quý Đường, Dương Thành, phụ trách việc đọc sách của thiếu gia Phan gia."
"Tứ Quý Đường kinh doanh đồ cổ, rất bấp bênh, thời cuộc rung chuyển, chuyện làm ăn khó khăn, người Nhật Bản chiếm lĩnh Dương Thành, cướp giật trắng trợn khiến cho lòng người bàng hoàng..."
Thi Thủ Nghiệp nói xong, giữa lông mày tràn đầy ưu sầu, phảng phất như nhớ lại niên đại tràn ngập khuất nhục kia.
"Tôi tay trói gà không chặt, văn không thành võ không thạo, cũng may là có Phan lão gia tiếp tế, cha mẹ vợ con mới không chết đói."
"Ngày ấy Phan lão gia trở về từ bên ngoài với vẻ mặt ưu sầu. Hắn nói với tôi, người Nhật đến trong cửa hàng của hắn cướp giật một cách ngang ngược, rất nhiều văn vật quý giá đều bị cướp sạch."
"Nhưng tôi chỉ là một thư sinh yếu đuối không có tác dụng gì, không thể phân ưu giải nạn giúp Phan lão gia." Nói tới đây, vẻ mặt của Thi Thủ Nghiệp càng trở nên âm u, rất là khổ sở.
"Sau chuyện này, Phan lão gia lục tục đưa người nhà ra nước ngoài, người dạy học như tôi đây đương nhiên là không còn tác dụng gì nữa rồi."
"Tôi vốn chuẩn bị đưa đơn xin từ chức với Phan lão gia, nhưng tôi chưa kịp mở miệng, Phan lão gia đã tìm tới tôi, cho tôi một khoản phí thôi việc lớn. Ngày hôm đó, hắn đã tâm sự với tôi rất nhiều, nói đi làm một chuyện lớn, lúc đó hắn tràn đầy nhiệt huyết, rất là hưng phấn..."
Hà Tứ Hải vốn tưởng rằng đây chỉ là một tâm nguyện đơn giản. cho dù phức tạp thì phỏng chừng cũng là bởi vì thời gian quá dài, tìm kiếm người thân sẽ tương đối khó khăn mà thôi, không nghĩ tới ở giữa vẫn còn có câu chuyện.
"Sau đó Phan lão gia phân phát tôi tớ, bán tài sản, từ đó tôi cũng không thấy Phan lão gia nữa. Tôi tìm một nghề nghiệp ở quê nhà, nói ra thật là xấu hổ..."
"Lại qua mấy tháng, ông chủ Phan bỗng nhiên gửi một phong thư đến, trong thư nói chuyện lớn đã thành, nhưng hắn đang bị người Nhật Bản đuổi bắt, cũng không biết là có thể thoát được hay không..."
"Hắn bảo tôi nửa năm sau tới số 78 đường Quế Hương lấy di vật mà hắn để lại, toàn bộ tài vật trong đó chính là thù lao, chỉ có một vật bọc trong lụa vàng là cần tôi giữ gìn giúp, chờ sau khi thời cuộc các quốc gia ổn định thì giao lên cho chính phủ..."
"Tôi theo lời hứa, nửa năm sau lại đi từ quê nhà tới Dương Thành, nhưng mà đường Quế Hương đã bị phá hủy hơn một nữa từ lâu, không thể nào tìm được. Mà cũng không biết người Nhật Bản biết được quan hệ giữa tôi và ông chủ Phan từ đâu, tôi mới vừa vừa lộ mặt đã bị tóm..."
Không cần phải nói, sau khi bị người Nhật bắt về, nào có kết quả gì tốt, nhất định là phải chịu nghiêm hình tra tấn, cuối cùng là mất mạng.
"Tôi mặc dù chỉ là thư sinh, thế nhưng tôi đọc sách thánh hiền, học đức thánh hiền, lời hứa của quân tử nặng hơn mệnh, có thể chết nhưng lời hứa thì không thể bị phá hủy."
Thi Thủ Nghiệp nói chuyện dõng dạc, âm vang có lực, toàn thân tỏa ra một loại mị lực khiến cho cảm xúc của người khác dâng trào.
Thi Thủ Nghiệp chỉ là một giáo viên nho nhỏ chết dưới tay Nhật Bản.
Nghĩ đến những anh hùng hi sinh vì cách mạng, hy sinh vì một tín niệm hùng hồn, không cần nói cũng biết chí khí của bọn họ lớn cỡ nào, động lòng người cỡ nào.
Lúc này mới tính tổ tiên từ trong miệng của Thi Thủ Nghiệp, những người vì văn minh Hoa Hạ, vì vạn dân Hoa Hạ...
------
Dịch: MBMH Translate