Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 799 - Chương 799: Làm Người Thì Quan Trọng Nhất Chính Là Vui Vẻ.

Chương 799: Làm Người Thì Quan Trọng Nhất Chính Là Vui Vẻ. Chương 799: Làm Người Thì Quan Trọng Nhất Chính Là Vui Vẻ.

Cô nàng đương nhiên là vui vẻ, Hà Tứ Hải khen cô nàng thì cũng thôi đi, liền ngay cả ba cô nhóc đều khen cô nàng rất là giỏi.

Mấy đứa nhỏ làm sao có thể có ý xấu gì được, mấy đứa nhỏ nói cô rất giỏi, vậy nhất định là cô nàng rất giỏi rồi.

Thuận theo một đường đi về phía trước, lúc đi qua một nhà hàng, Đào Tử bỗng nhiên giữ chặt tay của Hà Tứ Hải, chỉ vào một chỗ tủ kính hỏi: “Ba ba, ba ba, đây là đâu thế ạ?”

Hà Tứ Hải nghe thấy thế liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm quảng cáo.

“Là một nhà hàng buffet .”

“Buffet?” Nước miếng của Huyên Huyên sắp rớt ra ngoài luôn rồi.

Đào Tử và Uyển Uyển mở to đôi mắt nhìn Hà Tứ Hải.

Mấy cô nhóc đương nhiên là biết buffet.

Buffet chính là có thể ăn thoải mái, có thịt ăn ngon nè, có bánh ngọt ăn ngon nè, còn có cả kem ly ăn ngon nữa, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Tóm lại, nhà hàng buffet chính là thánh địa mỹ thực mà mấy cô nhóc mơ tưởng đã lâu.

“Chúng ta ăn cái này đi.” Đào Tử túm lấy tay của Hà Tứ Hải, vẻ mặt mong đợi nói.

“Cái này thì giá cả sẽ khá cao đấy nhé, gần bốn trăm tệ một người, mấy bạn nhỏ thì cũng đã hơn hai trăm tệ, mấy người chúng ta ít nhất cần một nghìn bốn trăm tệ.” Trương Lộc nói.

Giá này quả thực là rất cao rồi, hơn nữa mấy đứa nhỏ có thể ăn được bao nhiêu đâu, một ngàn bốn trăm tệ quả thực là quá cao rồi.

“Rất nhiều tiền sao ạ?” Đào Tử ở bên cạnh nghe thấy thế liền hỏi.

“Uhm, gần bằng một chú heo vàng lớn như em đấy.” Trương Lộc nghĩ một lát rồi giải thích cho cô nhóc.

“Vậy thì không ăn nữa.” Đào Tử nghe thấy vậy, lập tức nhấc đôi chân ngắn củn lên đi về phía trước.

Cô nhóc là bảo bảo nghèo, cô nhóc làm gì có tiền.

“Được rồi, muốn ăn thì ăn thôi, hiếm khi có một lần, anh mời mấy đứa.” Hà Tứ Hải vươn tay kéo cô nhóc quay về.

“Nhưng mà cần nhiều tiền lắm.” Đào Tử nói.

“Ba ba biết.”

“Không thể chi tiêu phung phí nha.” Đào Tử lại nói.

“Ba ba biết rồi, con mới mấy tuổi, liền như bà cụ non thế.” Hà Tứ Hải xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, có chút buồn cười nói.

“Ba ba kiếm tiền rất vất vả.” Đào Tử lại nói.

Hà Tứ Hải nghe thấy thế sửng sốt một chút, trong lòng vô cùng cảm động.

“Không sao, một bữa cơm mà thôi chúng ta vẫn ăn được, đi nào.” Hà Tứ Hải trực tiếp bế cô nhóc lên đi vào trong nhà hàng.

Nếu như là trước kia, Hà Tứ Hải chắc chắn là không nỡ, một ngàn bốn trăm tệ, hắn phải chuyển bao nhiêu khối đá, làm việc bao nhiêu ngày mới có thể kiếm được, cho nên hắn rất xem trọng tiền bạc, không có tiền, thật sự sẽ chết, không những hắn sẽ chết, Đào Tử cũng sẽ chết.

Nhưng mà cùng với những nỗi vui buồn hợp tan, sinh ly tử biệt, tính cách của hắn đã dần dần xảy ra chút biến hóa, đối với tình cảm, đối với tiền tài đều không còn đặt nặng như thế nữa, làm người ấy à, quan trọng nhất chính là vui vẻ.

Đương nhiên quan trọng nhất là, bây giờ hắn không quá thiếu tiền.

Một bữa buffet hơn 400 tệ, đắt đương nhiên là có đạo lý của nó.

Bên trong được trang trí phi phàm, tràn ngập cảm giác hiện đại.

Hơn nữa còn tổ chức các lễ hội ẩm thực theo định kỳ.

Toàn bộ thịt cừu và thịt bò đều được nhập khẩu, đủ loại sashimi, có muôn loại tôm cua, mỗi con đều to lớn, ngoài ra còn các món tráng miệng tinh xảo, có thể nói là rực rỡ muôn màu, khiến cho mắt người không kịp nhìn.

Ba đứa nhóc đã từng ăn buffet trong lần đi trượt tuyết trước đó, thế nhưng tuyệt đối là không phong phú như trước mắt.

Đừng nói là ba người các nàng, ngay cả Trương Lộc cũng là một mặt khiếp sợ, đồ ăn thực sự quá nhiều, cái gì cũng đều muốn nếm thử.

Đáng tiếc đều là mắt lớn bụng nhỏ.

Nhiều đồ như vậy, ăn mỗi thứ một chút cũng đã đủ no rồi.

Chỉ có thể nhìn mỹ thực mà than thở, nhìn Hà Tứ Hải mà than thở.

Vì sao lại nhìn Hà Tứ Hải mà than thở, đó là bởi vì hắn có thể ăn được nha.

Trương Lộc và ba đứa nhóc ngồi phịch ở trên chỗ ngồi, vuốt bụng nhỏ, không muốn nhúc nhích.

Nhưng mà Hà Tứ Hải thì vẫn còn đang ăn từng miếng từng miếng, khiến cho các nàng không khỏi ước ao.

"Ba ba, ba đúng là có thể ăn nha." Đào Tử nói với vẻ tràn đầy hâm mộ.

"Đó là đương nhiên, ba là người lớn mà." Hà Tứ Hải nói.

Thực ra chuyện này không hề có một chút quan hệ nào với việc hắn là người lớn cả.

Chủ yếu là bởi vì công phu giấc ngủ dưỡng sinh khiến cho thể chất của hắn tăng lên nhiều, các chức năng của thân thể cũng được tăng cường theo, lượng tiêu hóa và hấp thu cũng tăng lên mấy lần.

Theo đó, sức ăn đương nhiên là tăng lên nhiều, trở nên ăn càng nhiều hơn so với trước đây.

Đào Tử nghe vậy, lập tức nhìn về phía Trương Lộc bên cạnh, chị tiểu Lộc cũng là người lớn.

Trương Lộc quay đầu, coi như không nhìn thấy, nàng vẫn còn muốn ăn, nhưng mà thực lực không cho phép.

Đào Tử nhảy xuống từ trên ghế, chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, đưa tay muốn sờ bụng của hắn.

"Con làm gì thế?" Hà Tứ Hải đang ăn thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi.

"Con sờ xem bụng của ba lớn bao nhiêu." Đào Tử nói.

Sau đó đưa tay nhỏ ra, sờ trên bụng của Tứ Hải hai lần.

"Oa, bụng của ba ba cứng giống như đá nha." Đào Tử kinh ngạc nói.

Sau đó thu tay về, muốn vén áo của mình lên nhìn bụng mình một chút, sau đó nhớ đến lời nói trước đó liền sờ sờ cách quần áo.

Mềm mại, vẫn là bụng của mình tốt nhất, Đào Tử lập tức cảm thấy hài lòng.

"Đứa ngốc." Hà Tứ Hải có chút buồn cười, nói.

Sau đó vừa quay đầu, liền nhìn thấy Uyển Uyển đang đứng ở một bên khác.

"Em đang làm gì đó."

"Hi hi ha ha... em cũng muốn sờ bụng của ông chủ." Uyển Uyển cười nói.

Sau đó không quản Hà Tứ Hải có đồng ý hay không, nàng đã đưa tay nhỏ tới.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment