Nàng không giống Lưu Hoằng Nghị, lúc Huyên Huyên mất tích hắn vẫn còn con nít, nàng dù sao cũng là người trưởng thành, cho nên ấn tượng đối với Huyên Huyên sâu sắc hơn so với Lưu Hoằng Nghị nhiều.
"Đây là bác gái, còn nhớ không?" Tôn Nhạc Dao hỏi Huyên Huyên ở trong lồng ngực.
Huyên Huyên ngoẹo cổ, nhìn chằm chằm vào Hàn Nghệ Quyên suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt sáng lên, mừng rỡ nói: "A, con nhớ ra rồi, dì là mẹ của Phân chó thối."
"Phải gọi là bác gái." Tôn Nhạc Dao đưa tay vỗ nhẹ ở trên cái mông nhỏ của nàng.
Thế nhưng sắc mặt của Hàn Nghệ Quyên và Lưu Hoằng Nghị lại trở nên trắng xanh.
Bởi vì biệt hiệu Phân chó thối này chính là của Lưu Hoằng Nghị, lúc còn rất nhỏ, bọn họ đã từng sống ở nông thôn với bà nội một quãng thời gian.
Phân chó thối chính là biệt hiệu mà Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên đặt cho hắn, khi đó Lưu Hoằng Nghị đại khái không khác với Lưu Tử Hằng hiện tại là bao.
Khi còn bé Lưu Hoằng Nghị đúng là kiểu người khiến người ghét chó ghét, nghịch ngợm đến không được, con chó hung hăng nhất thôn nhìn thấy hắn đều muốn cong đuôi đi đường vòng.
Hai chị em thường xuyên đánh nhau với hắn, bà nội thì giảng hòa, ông nội thì đánh cho hắn một trận.
Cho nên hắn mới có biệt hiệu là Phân chó thối, vừa thối vừa đáng ghét.
Đương nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của ba người, có lúc bọn họ cùng nhau chơi đùa, có lúc Phân chó thối còn giúp các nàng đánh mấy đứa trẻ trong thôn bắt nạt các nàng.
Em gái tôi chỉ có tôi mới có thể bắt nạt, người ngoài không thể được.
Đó là một ký ức ấu thơ, cũng là một tuổi ấu thơ tuyệt đẹp.
"Oa, em nhớ ra rồi, anh chính là Phân chó thối." Huyên Huyên bỗng nhiên mừng rỡ nói với Lưu Tử Hằng.
Lưu Tử Hằng lớn lên khá giống với cha hắn khi còn bé.
"Nhưng mà, có chút không giống nhau nha." Huyên Huyên lại nghi ngờ nói.
"Đương nhiên không giống nhau rồi, đây là Phân chó thối, phi, hắn là con trai của anh Lưu Hoằng Nghị - Lưu Tử Hằng, đây mới là Lưu Hoằng Nghị." Tôn Nhạc Dao chỉ vào hai cha con rồi nói.
"Lưu Hoằng Nghị?"
Huyên Huyên gãi gãi đầu nhỏ, rất là nghi hoặc, Lưu Hoằng Nghị là ai thế?
"Lưu Hoằng Nghị chính là Phân chó thối, chính là anh tiểu Nghị của con." Tôn Nhạc Dao bất đắc dĩ nói.
Huyên Huyên nghe vậy có chút bừng tỉnh.
"Phân chó thối lớn như vậy rồi sao?" Nàng ngạc nhiên nói.
Sau đó quay đầu nhìn về phía bác gái đang sững sờ ở phía sau, có chút khổ sở nói: "Mẹ của Phân chó thối cũng già rồi nha."
"Nhạc Dao, này... này..." Hàn Nghệ Quyên nhìn chằm chằm vào Huyên Huyên trước mắt, trố mắt ngoác mồm hỏi.
Nàng hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì, nếu như nói đứa nhỏ trước mắt không phải Huyên Huyên, như vậy nàng là ai? Nàng vì sao lại biết chuyện khi còn bé của Huyên Huyên?
Nếu như nói nàng là Huyên Huyên, như vậy thì càng không đúng rồi. Lúc này đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, nàng tại sao vẫn là dáng dấp kia?
Nho nhỏ, giống đứa bé, không, từ lời nói của nàng thì nàng chính là một đứa bé.
"Lần này bảo các người đến Hợp Châu ăn tết, chính là có chuyện muốn nói với các người." Tôn Nhạc Dao nói.
Sau đó ôm Huyên Huyên đi về phía phòng khách.
"Đều lại đây, cùng nói đi." Tôn Nhạc Dao nói.
Huyên Huyên ôm cổ mẹ, có chút ngạc nhiên mà nhìn Phân chó thối và mẹ của hắn.
Đương nhiên, bọn họ cũng tò mò nhìn Huyên Huyên, hoàn toàn không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Trong phòng khách có rất nhiều người.
Có ông nội bà nội, có ba ba, có chị gái, có một bác trai không quen biết, còn có một người dì không quen biết.
"Đây là bác cả của con, con có còn nhớ hay không?" Tôn Nhạc Dao chỉ vào người bác có tướng mạo khá giống với ba của Huyên Huyên rồi nói.
Huyên Huyên nghe vậy, nghiêng đầu nhỏ cẩn thận nhìn.
"Thô... Thô?" Huyên Huyên hơi nghi hoặc một chút nói.
"Xì xì" một tiếng, Tôn Nhạc Dao không nhịn được bật cười, sau đó vội vàng nhịn xuống.
Lưu Trung Mưu và Lưu Vãn Chiếu cũng gần như vậy, chỉ có ông nội bà nội là lớn tiếng bật cười.
Chỉ có người một nhà Lưu Bá Thanh là có chút mơ hồ.
Đặc biệt là Lưu Bá Thanh, Huyên Huyên quan sát hắn, hắn cũng đang quan sát Huyên Huyên, nhưng mà càng xem càng là ngạc nhiên.
Hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía Hàn Nghệ Quyên vừa mới đi tới, Hàn Nghệ Quyên cũng nhìn lại hắn với một ánh mắt nghi hoặc.
"Bác cả của cháu là mập, không phải thô." Ông nội Lưu Tâm Viễn ngưng cười nói.
"Há, nha." Huyên Huyên gật gật đầu, nàng có chút ấn tượng.
"Bá Thanh, còn nhận ra nàng không?" Lưu Tâm Viễn cười ha hả hỏi.
Lưu Bá Thanh gật gật đầu, lập tức lại lắc đầu.
Gật đầu là bởi vì hắn nhận ra cô bé này là Huyên Huyên, thế nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không thể là Huyên Huyên được.
"Đây là Huyên Huyên, con không nhớ à, đến, đến chỗ của bà nội nào." Bà nội vẫy vẫy tay với Huyên Huyên.
Huyên Huyên lập tức chạy tới.
Bà nội đưa tay ôm lấy nàng, để cho nàng ngồi ở trên đùi của mình.
"Nhưng mà... Nhưng mà... Mẹ, Huyên Huyên năm nay bao lớn rồi, nàng mới bao nhiêu tổi?" Lưu Bá Thanh nói.
"Cháu năm nay sáu tuổi rồi." Huyên Huyên nghe vậy lập tức lớn tiếng nói.
Vốn nàng mới chỉ năm tuổi, nhưng mà đã qua một lần sinh nhật cho nên đã sáu tuổi nha.
Lưu Bá Thanh buông tay, ý tứ các người nhìn xem, đứa nhỏ này mới sáu tuổi.
"Đứa nhỏ này đến từ nơi nào?" Lưu Bá Thanh quay sang hỏi Lưu Trung Mưu ngồi ở bên cạnh.
"Các người sẽ không phải giấu chúng tôi, lén lút lại sinh một đứa đó chứ?"
Lưu Bá Thanh lại nói, khả năng này là lớn nhất, dù sao thì cô bé này quá giống với Huyên Huyên khi còn bé, không giống như là được nhận nuôi từ bên ngoài.
Lưu Trung Mưu lắc đầu nói: "Đây chính là Huyên Huyên."
Lưu Bá Thanh nhíu mày, cảm thấy Lý Trung Mưu không phải là đang nói thật.
Thế là nhìn về phía lão gia tử Lưu Tâm Viễn.
Lưu Tâm Viễn cũng không trả lời hắn, mà là chỉ vào cô gái ngồi ở bên cạnh, vẫn không nói chuyện rồi nói: "Đây là vợ của Lưu Hoằng Nghị, cũng chính là chị dâu của cháu Đới Nguyệt Tinh."
Huyên Huyên nghe vậy tò mò nhìn về phía Đới Nguyệt Tinh, lúc này Lưu Tử Hằng đang ngồi ở trên chân nàng, tò mò nhìn Huyên Huyên.
Đới Nguyệt Tinh lúc này hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lão gia tử đã giới thiệu nàng, nàng cũng vội vàng bắt chuyện một tiếng với Huyên Huyên.
"Vợ của Phân chó thối?" Huyên Huyên ngạc nhiên nói.
Bà nội nghe vậy nở nụ cười, nhẹ nhàng vỗ trên mông nàng hai lần.
"Tiểu Nghị hiện tại đã lớn như vậy rồi, cháu cũng không thể cứ gọi hắn là Phân chó thối được." Bà nội cười ha hả nói.
------
Dịch: MBMH Translate