Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 804 - Chương 804: Không Bản Lĩnh.

Chương 804: Không Bản Lĩnh. Chương 804: Không Bản Lĩnh.

Lưu Tâm Viễn thu hồi ánh mắt, lúc này mới nói với hai vợ chồng Lưu Bá Thanh: "Lần này bảo các con đến Hợp Châu, chính là có chuyện này muốn nói cho các con. Tìm được Huyên Huyên rồi, nàng trở về rồi, nhà chúng ta lại đoàn viên rồi."

"Nhưng mà... Nhưng mà..." Lưu Bá Thanh có chút nói không ra lời, chuyện này là sao.

Lúc này Hàn Nghệ Quyên ở bên cạnh nói rằng: "Ba, con biết các người đều nhớ Huyên Huyên, những năm này chúng con cũng cố gắng giúp đỡ tìm kiếm nàng. Nhưng mà các người lại tìm một người thay thế, chuyện này không công bằng đói với Huyên Huyên."

"Đúng, đúng, con chính là có ý này." Lưu Bá Thanh vội vàng nói.

"Nói cái gì đó, đã nói rồi, nàng chính là Huyên Huyên, em gái của Vãn Chiếu, con gái thứ hai của Nhạc Dao." Lưu Tâm Viễn mất hứng nói, giọng đều cao hơn rất nhiều.

Lưu Bá Thanh đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao bên cạnh, muốn hỏi bọn họ tình huống rốt cuộc là như thế nào. Nhưng mà hai vợ chồng lại gật gật đầu với bon họ, biểu thị lão gia tử không có nói sai.

Lão gia tử cũng biết, càng giải thích càng không rõ, chỉ có để bọn họ nhìn thấy sự thực, như vậy bọn họ phỏng chừng mới có thể tin tưởng.

Cho nên hắn trực tiếp nói với Huyên Huyên đang ngồi ở trên đùi bà nội: "Huyên Huyên, lấy bản lĩnh của cháu ra cho bọn họ nhìn một chút."

"Cháu không bản lĩnh." Huyên Huyên nghe vậy thì hùng hồn nói.

Mấy người Lưu Trung Mưu đều bật cười, đặc biệt là bà nội, cười lớn tiếng nhất.

Nàng ôm nàng vào trong lòng, gọi cục cưng nhỏ, tiểu bảo bối, Lưu Tử Hằng ở bên cạnh trợn tròn mắt, cảm giác bà cố bị cướp đi rồi.

"Chính là biểu diễn bản lĩnh biến mất không còn rồi lại biến ra của cháu." Lưu Tâm Viễn dở khóc dở cười giải thích.

"Ồ." Huyên Huyên nghe vậy, lộ ra vẻ bừng tỉnh, biểu thị đã hiểu.

Sau đó dưới sự chú ý của mọi người, nàng đang ngồi ở trên đùi bà nội nàng đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.

"Ồ?" Một nhà Lưu Bá Thanh lấy làm kinh hãi.

Đặc biệt là Lưu Tử Hằng ngồi ở trên đùi mẹ, trực tiếp duỗi tay ra sờ sờ, không có thứ gì cả.

"Ha, con ở đây." Đúng lúc này, nàng đột nhiên xuất hiện ở trên đùi của Tôn Nhạc Dao.

"Nghịch ngợm." Tôn Nhạc Dao tràn đầy trìu mến mà vỗ nhẹ ở trên mông nhỏ của nàng.

"Ha, con lại không còn."

"Ha, con lại có rồi."

"Ha, con lại không còn."

...

Huyên Huyên chơi đến nghiện rồi, cứ không ngừng biến mất rồi không ngừng mà xuất hiện.

"Ngừng, ngừng, ngừng... cháu cứ như vậy thì ông hoa mắt mất." Lão gia tử Lưu Tâm Viễn dở khóc dở cười nói.

Về phần một nhà Lưu Bá Thanh thì cằm đều đã sắp rơi xuống đất rồi.

"Chuyện... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Lưu Bá Thanh ngạc nhiên hỏi.

Theo lời nói của Lưu Bá Thanh, một nhà Lưu Bá Thanh vẫn luôn im lặng phảng phất như đều phản ứng lại, bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi thăm.

"Lẽ nào phía trên thế giới này thật sự có siêu năng lực?" Đây là Lưu Hoằng Nghị hỏi.

"Cháu cũng muốn có siêu năng lực giống như em gái, biubiubiu..." Lưu Tử Hằng ra hiệu nói.

"Nàng không phải là em gái của cháu, nàng chính cô của cháu." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh cười nói.

...

Mọi người mồm năm miệng mười loạn tung cả lên.

"Được rồi, đừng hỏi nữa, để cho các con đến Hợp Châu chính là muốn nói chuyện này với các cháu." Lưu Tâm Viễn phất phất tay nói.

Mọi người vội vàng im lặng.

"Vãn Vãn, cháu tới nói việc này đi." Lưu Tâm Viễn quay đầu sang nói với Lưu Vãn Chiếu vẫn luôn không nói chuyện.

Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu, việc này do nàng tới nói là thích hợp nhất, hơn nữa trước đó nàng cũng đã hỏi ý kiến của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải bày ra dáng vẻ thờ ơ, trên thực tế hiện tại đã có rất nhiều người biết thân phận của hắn. Nhưng vậy thì như thế nào, hắn có đại lão che chở, lại nói hắn hiện tại cũng có thực lực của bản thân, không cần phải quá lo lắng.

"Ngày hôm đó cháu giống như thường ngày đến chợ đêm trên đường Nhị Lý bày sạp, gặp phải một người trẻ tuổi mang theo một bé gái..., thực ra đây cũng không phải là lần gặp đầu tiên của bọn cháu, lần thứ nhất chính là ở cửa trường học của cháu, khi đó cả người hắn bẩn thỉu, bày sạp bán tạp chí ở trước cổng trường học của cháu, sau đó xảy ra tranh chấp với học sinh của cháu..."

Lưu Vãn Chiếu mỉm cười nói xong, có một số việc ngay cả mấy người Lưu Trung Mưu cũng không biết, không khỏi lộ ra vẻ lắng nghe.

"Hắn đặc biệt biết lừa người, tranh chữ nhặt ra từ trong đống rác, khoác lác một hồi liền có thể bán mấy trăm, mấy ngàn cho người khác, vô cùng lợi hại..." Khóe miệng Lưu Vãn Chiếu mỉm cười, lộ ra vẻ đắc ý.

Mọi người có chút không biết nên nói gì, chuyện này có cái gì đáng để đắc ý sao?

"... Hắn gạt cháu nói, hắn biết Chu Dịch, tính ra cháu có một người em gái, nói giống như là thật, lừa cháu dùng tám mươi tệ mua một bản Chu Dịch rách nát, nhưng cháu xem định giá thì chỉ có bốn mươi chín tệ..."

"Hắn cầm tiền của cháu, đi mua mấy cái bánh ngọt trở về, còn muốn mời cháu ăn, thật sự là quá xấu xa."

Lúc Lưu Vãn Chiếu nói tới đây, trên mặt tất cả đều là nụ cười, nào có một tia tức giận bởi vì đối phương xấu xa.

"Nhưng mà khi đó cháu thật sự rất tức giận, thế là đẩy tay của hắn ra, sau đó cháu liền nhìn thấy Huyên Huyên. Nàng đứng ở nơi đó, trên người còn mặc bộ quần áo ngày mất tích, áo nỉ chấm bi màu đỏ, bên ngoài khoác vest len cổ cao màu nâu, bên dưới mặc quần bông mỏng màu đỏ."

Gương mặt và giọng điệu vốn đang tràn đầy hạnh phúc của Lưu Vãn Chiếu bỗng trở nên run rẩy.

Mọi người đều bị "Câu chuyện" của nàng hấp dẫn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment