"Huyên Huyên... Nàng vẫn luôn đợi cháu..." Lưu Vãn Chiếu khóc không thành tiếng.
"Chị, chị làm sao thế, cho chị ăn cái này, không khóc nữa nha."
Huyên Huyên cầm một quả táo nhỏ đưa tới bên miệng của Lưu Vãn Chiếu.
"Chị không ăn, chị không ăn, em tự mình ăn đi." Lưu Vãn Chiếu đưa tay ôm nàng lên chân của mình rồi ôm vào trong lòng.
"Phần còn lại để em nói cho." Lưu Trung Mưu nói.
"Lúc chúng em nhìn thấy Huyên Huyên, mới biết rằng phía trên thế giới này thì ra vẫn luôn có quỷ, quỷ tâm nguyện chưa xong sẽ lưu lại ở nhân gian..."
"Lần trước chúng em về nhà, các người cũng biết đúng không, không phải vì về nhà thăm ba mẹ mà là trở về thu hài cốt của Huyên Huyên. Nàng đã chờ đợi ở dưới đáy sông lạnh lẽo mười bảy năm..."
Tuy rằng chuyện này đã qua, thế nhưng nói đến, Lưu Trung Mưu vẫn cảm thấy ngực vô cùng đau đớn.
Nhưng mà nhìn sang bên cạnh, nhóc con đang a ô ăn từng miệng nhỏ, ăn vô cùng thoải mái, trong lòng hắn mới thoải mái hơn một chút.
Sau khi một nhà Lưu Bá Thanh hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, vẫn lộ ra vẻ khó có thể tin được.
Nhưng mà vừa nãy Huyên Huyên biểu diễn "Bản lĩnh", đã đánh vỡ tam quan của bọn họ, không cho phép bọn họ không tin.
"Vậy... Vậy vị tiếp dẫn đại nhân kia hiện tại đang ở nơi nào, chúng ta phải cố gắng cảm ơn người ta mới được." Lưu Bá Thanh là người tỉnh táo lại đầu tiên, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói.
"Vậy thì phải hỏi Vãn Vãn rồi." Lưu Tâm Viễn cười ha hả nói.
Một nhà Lưu Bá Thanh nghe vậy, lại quay đầu nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.
Gò má Lưu Vãn Chiếu ửng đỏ, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Hắn hiện tại là bạn trai của cháu."
Lưu Bá Thanh nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó hướng giơ ngón tay cái với Lưu Trung Mưu.
Mấy người Hàn Nghệ Quyên càng cảm thấy kinh ngạc.
"Đây là sự lựa chọn của chính Vãn Vãn, không có quan hệ gì với chúng ta. Nếu như bản thân Vãn Vãn không muốn, chúng ta cũng sẽ không ép buộc nàng. Lại nói, Tứ Hải ngoại trừ thân phận của mình ra thì cũng là một chàng trai rất ưu tú." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh giải thích.
"Được rồi, không nói những thứ này nữa, lần này trở về, chính là báo cho các người một chút chuyện liên quan tới Huyên Huyên, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải để cho các con biết." Lưu Tâm Viễn ở bên cạnh nói.
"Ba, chuyện lớn như vậy, ba nên nói cho chúng con sớm một chút, mà không phải là chờ đến bây giờ."
"Là ba để Trung Mưu không cần nói cho các con, bởi vì mấy thứ liên quan đến những thứ này..., vẫn không nên trắng trợn tuyên dương. Mặt khác, chuyện của Tứ Hải thì chính các con biết là được, không được lan truyền lung tung ra bên ngoài. Đương nhiên, nếu như các con mà loan truyền lung tung thì tự gánh lấy hậu quả, đừng bảo ba không cảnh cáo các con." Lưu Tâm Viễn nói với thái độ nghiêm túc.
"Ba, ba yên tâm đi, chúng con tự biết rõ nặng nhẹ." Lưu Bá Thanh vội vàng nói.
Còn vợ của Lưu Hoằng Nghị- Đới Nguyệt Tinh thì đang tò mò hỏi thăm chuyện bạn trai với Lưu Vãn Chiếu, đồng thời còn đưa tay nhẹ nhàng sờ gương mặt nhỏ của Huyên Huyên.
Sờ quỷ chính là cảm giác như vậy sao? Cảm giác không có gì là không giống với người cả.
"Được rồi, chị dâu, chị đừng sờ loạn nữa, Huyên Huyên hiện tại là người." Lưu Vãn Chiếu đánh nhẹ vào tay của Đới Nguyệt Tinh.
"Ha ha, chị chủ yếu là quá tò mỏ thôi." Đới Nguyệt Tinh vội vàng cười nói.
"Nhưng mà, nói Huyên Huyên hiện tại là người xách đèn của tiếp dẫn đại nhân, vậy đèn của nàng đâu?" Đới Nguyệt Tinh lại tò mò hỏi.
"Được rồi, tiểu Đới, hỏi rõ như vậy làm gì?" Hàn Nghệ Quyên bên cạnh trầm mặt nói.
Nói người là lão tinh, tuy rằng trong lòng nàng cũng rất tò mò, thế nhưng cũng không có biểu hiện ra mặt hay là không ngừng hỏi thăm. Chuyện của quỷ thần, vẫn nên duy trì một chút lòng kính nể mới thỏa đáng.
"Nghệ Quyên như vậy là được rồi, chuyện này chấm dứt ở đây, các con cũng hỏi thăm ít thôi."
Lão gia tử Lưu Tâm Viễn giải quyết dứt khoát, cấm mọi người lại bàn luận về việc này.
Mặc dù nói như thế, thế nhưng mọi người vẫn rất là tò mò đối với Huyên Huyên, không nhịn được mà sờ sờ xoa bóp.
Phát hiện không có cái gì là không giống cả, cảm giác lại càng tốt hơn.
Thế nhưng chuyện này khiến cho Huyên Huyên bất mãn.
Nàng nhếch to miệng, gào gừ gào, nói mình là con khủng long lớn hung tàn, muốn ăn hết những người sờ mặt nàng.
Trước cắn đầu, sau cắn chân, vô cùng tàn nhẫn, vô cùng hung ác.
Chọc cho mọi người cười ha ha.
Lưu Tử Hằng bên cạnh hoàn toàn không giống với cha hắn - Lưu Hoằng Nghị khi còn bé. Hắn rụt rè giống như con gái, yên lặng ngồi ở trên đùi mẹ, tò mò nhìn Huyên Huyên.
"Đi... Đi chơi đùa cùng với cô nhỏ của con đi." Đới Nguyệt Tinh nói xong, chính mình lại nở nụ cười ha ha.
Người cô này còn nhỏ hơn cả hắn nữa.
"Đúng đấy, các con cùng nhau chơi đùa đi. Huyên Huyên và Tử Hằng cùng nhau chơi đùa, vừa vặn có người chơi cùng, tránh việc Tử Hằng ở đây cảm giác đến phát chán." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh cười nói.
------
Dịch: MBMH Translate