"Mới không muốn, ngày mai con còn muốn tìm Đào Tử chơi, chúng con đã hẹn trước rồi." Huyên Huyên nghe vậy lập tức nói.
"Vậy thì mang Tử Hằng đi cùng đi." Lưu Hoằng Nghị ở bên cạnh không chút nghĩ ngợi liền nói.
Hắn thực ra cũng rất đau đầu về tính cách của con trai. Một đứa con trai, hắn hy vọng tính cách của con mình có thể hướng ngoại một chút, sáng sủa một chút, mà không phải giống như con gái, yên tĩnh, hoàn toàn không giống hắn khi còn bé.
Có lúc hắn cũng hoài nghi đây rốt cuộc có phải là con hắn hay không. Đương nhiên, điều này cũng chỉ là một câu chuyện cười, nhưng mà so với hắn khi còn bé thì hoàn toàn chính là hai thái cực.
"Anh chắc chắn chứ?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cười hỏi.
"Vì sao lại nói như vậy?" Lưu Hoằng Nghị kỳ quái hỏi.
"Bởi vì Đào Tử hiện tại đang ở Giang Hữu, anh yên tâm để Tử Hằng một mình chạy đến Giang Hữu sao?" Lưu Vãn Chiếu cười hỏi.
"Giang Hữu?"
Cách đây rất xa nha, hơn 400 km.
"Vậy..." Lý Hoành nghị muốn hỏi xa như vậy, Huyên Huyên làm sao mà đi.
Lưu Vãn Chiếu mím mím miệng, không giải thích.
Về phần Huyên Huyên đã sớm chạy đi xem phim hoạt hình rồi.
Phân chó thối đã lớn hơn, không còn chơi vui nữa rồi, không muốn phản ứng đến hắn.
Nhìn Huyên Huyên giống như đứa trẻ bình thường.
Lưu Bá Thanh cảm khái với Lưu Trung Mưu: "Đây thực sự là vạn hạnh trong bất hạnh."
Lưu Trung Mưu gật gật đầu, sau đó nói: "Đâu chỉ là vạn hạnh..."
"Có nàng, em mới cảm thấy cái nhà này hoàn chỉnh, những năm này, ai..." Lưu Trung Mưu khoát tay áo một cái, không muốn nhiều lời.
"Buổi tối chúng ta uống một chén mới được, chỗ này của em có không ít rượu ngon." Lưu Trung Mưu đắc ý nói.
"Há, có những loại nào?" Lưu Bá Thanh nghe vậy vui vẻ nói.
Hắn cũng là người thích rượu, tuy rằng không tham, nhưng cũng uống được.
Lưu Trung Mưu nghe vậy lập tức đứng lên, đi về chỗ cất rượu, chuẩn bị biểu diễn cho Lưu Bá Thanh.
"Hoắc." Tủ rượu vừa mở ra, Lưu Bá Thanh lập tức lấy làm kinh hãi.
Không nói đến cái khác, từng thùng Mao Đài kia cũng đã có giá trị không nhỏ.
"Những thứ này đều là từ đâu tới?"
Hắn không tin đây là Lưu Trung Mưu dùng tiền mua. Dù Lưu Trung Mưu muốn thì Tôn Nhạc Dao cũng sẽ không đồng ý, mua một hai bình có lẽ không có gì, nhiều như vậy thì căn bản là không thể.
"Đều là Tứ Hải đưa cho em, đương nhiên những thứ này cũng không phải là Tứ Hải tự mình mua, là Lâm tổng đưa cho Tứ Hải. Tứ Hải không uống rượu, liền đưa cho em." Lưu Trung Mưu cười nói.
"Hà Tứ Hải?" Lưu Bá Thanh ngạc nhiên hỏi.
Lưu Trung Mưu mỉm cười gật gật đầu.
"Anh hiện tại thật sự là có chút ngưỡng mộ em đó, thực sự là khổ tận cam lai, không chỉ tìm được Huyên Huyên, còn có được một người con rể tốt." Lưu Bá Thanh cười nói.
"Nhưng mà, Lâm tổng ra tay thật là hào phóng, chỗ rượu này giá cả cũng không ít đâu." Lưu Bá Thanh nói.
"Đâu chỉ những này, còn đưa rất nhiều châu báu đồ trang sức, Tứ Hải đều đưa cho Vãn Vãn rồi." Lưu Trung Mưu nói.
"Ồ? Hắn cầu Hà Tứ Hải làm chuyện gì sao?" Đánh đổi lớn như vậy, khẳng định là có chỗ cầu, không thể vô duyên vô cớ đưa cho người ta như vậy được.
"Con gái của hắn còn thảm hơn so với Huyên Huyên, ai, đều là đám buôn người đáng chết."
Hắn là biết chuyện của Uyển Uyển, tuy rằng không có quan hệ gì với hắn, nhưng sau khi nghe được đều cảm thấy đau lòng.
"Con gái của hắn giống như Huyên Huyên, đều là đồng tử của Tứ Hải. Bọn họ ở ngay dưới lầu, ngày mai anh sẽ có thể nhìn thấy nàng. Nàng mỗi ngày đều sẽ tới tìm Huyên Huyên cùng nhau chơi đùa." Lưu Trung Mưu nói.
"Thì ra là như vậy." Lưu Bá Thanh nghe vậy cũng không hỏi thăm thêm nữa.
Mà là chuyển hướng câu chuyện về chuyện rượu.
Đào Tử nhấc áo của mình lên, cho bà cố nhìn bụng nhỏ của nàng.
Nàng nói với bà cố, bên trong giấu thật nhiều ăn ngon, đều là đồ mà nàng ăn vào buổi trưa, có phải là rất lợi hại hay không?
"Ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, sao lại không mang một ít về cho bà cố vậy?" Bà cố vừa cười vừa nói.
Đào Tử nghe vậy thì sửng sốt, sau đó vẻ mặt bỗng trở nên ảm đạm.
Bà nội thấy vậy thì sửng sốt, bởi vì nàng chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới Đào Tử dĩ nhiên lại để bụng.
“Bà cố chỉ là nói vậy thôi, cháu đừng buồn nữa, bà cố biết, Đào Tử nhà chúng ta là ngoan nhất, hiếu thuận nhất." Bà nội vừa xoa đầu nhỏ của nàng vừa nói.
"Bà cố." Đào Tử ngẩng đầu lên gọi một tiếng.
"Làm sao thế?"
"Cháu lần sau sẽ nhớ." Đào Tử nói.
"Được, được, bà cố biết mà." Bà nội đưa tay ôm Đào Tử vào trong lòng, tràn đầy hài lòng.
"Bà nội, chúng cháu đi ăn buffet, không thể mang ra ngoài." Trương Lộc ở bên cạnh giải thích.
"Cháu cũng không bằng Đào Tử, thiệt thòi bà nội đối xử với cháu tốt nhiều năm như vậy." Bà nội lườm một cái rồi nói.
"Bà nội, bà có nói đạo lý hay không." Trương Lộc kêu oan.
"Không nói." Bà nội nói, tính khí hệt như trẻ con.
"Đúng, không nói, cháu là Đào không nói lý, bà cố không nói lý."
Đào Tử được bà cố ôm vào trong lòng bỗng nhiên lên tiếng.
Bà cố nghe vậy bắt đầu cười ha hả, lộ ra hàm răng khuyết thiếu.
"Bất công." Trương Lộc nhỏ giọng thầm thì.
Nhưng mà bà nội không biết là không nghe thấy hay là không muốn phản ứng, mà là tiếp tục hỏi Đào Tử: "Cháu nói với bà cố một chút, ngày hôm nay các cháu còn đi nơi nào, chơi cái gì vui?"
Đào Tử nghe vậy lập tức lên tinh thần, rì rà rì rầm, bắt đầu kể lại mọi thứ cho bà cố...
Bà cố cười ha hả, khắp khuôn mặt đều là hạnh phúc.
...
"Đúng, tin tức đại khái chỉ có như vậy, sắp đến Tết rồi còn gây thêm phiền phức cho cô, nhưng mà cũng không phải vội, chờ năm sau lại nói."
"Tết đến bái phỏng tôi? Tôi thì có cái gì mà bái phỏng?"
"Hơn nữa tôi hiện tại đang ở Giang Hữu, chờ về Hợp Châu rồi nói sau đi."
"Được, vậy mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, không quấy rầy cô nữa."
Hà Tứ Hải nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
------
Dịch: MBMH Translate