Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 807 - Chương 807: Làm Ầm Ĩ.

Chương 807: Làm Ầm Ĩ. Chương 807: Làm Ầm Ĩ.

Vừa nãy là gọi cho Đinh Mẫn, nhờ nàng hỗ trợ tìm địa chỉ cũ Dương Thành và vị trí trên bản đồ hiện tại. Nàng điều tra sẽ thuận tiện hơn Hà Tứ Hải nhiều.

Từ khi nàng nhậm chức Tông giáo Nội vụ phân cục Hợp Châu, có thể điều động càng nhiều tài nguyên hơn.

Hà Tứ Hải vẫn không hiểu nổi cục Nội vụ Tông giáo là ban ngành như thế nào. Hai bên đều biết sự tồn tại của đối phương, nhưng lại không thăm dò lẫn nhau, thậm chí có cảm giác không liên hệ.

Cục Nội vụ Tông giáo phỏng chừng cũng biết một ít quan hệ lợi hại, dù sao trên thế giới này còn tồn tại một ít "Cựu thần", quốc gia không lý do gì mà không biết.

Mà Hà Tứ Hải cũng không quá muốn thâm nhập giao lưu với bọn họ, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Hắn có đại đạo che chở, cũng không cần quá sợ hãi.

"Tứ Hải, ngày mai các con còn đi ra ngoài sao?" Đúng lúc này Trương Lục Quân đi tới hỏi.

"Không ra ngoài, làm sao thế?" Hà Tứ Hải đáp.

"Ngày mai bác cả và bác gái của con trở về." Trương Lục Quân nói.

"Như vậy sao, chuẩn bị xong hàng tết hay chưa? Có cần đi trong huyện mua thêm vài món đồ nữa hay không?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Trấn Trương gia nói là trấn nhỏ, không bằng nói một là một cái chợ nhỏ đơn sơ, không có rất nhiều thứ, muốn mua nhiều thứ hơn, chỉ có đến huyện Quang Xương, cách trấn Trương gia khoảng hơn hai mươi km.

Lần trước Hà Tứ Hải trở về, Trương Lục Quân đã đạp xe đến huyện thành mua vịt chiên giòn mà hắn thích ăn nhất, chính là huyện Quang Xương.

"Đúng rồi."

Hà Tứ Hải nghĩ tới một chuyện, trở lại trong phòng cầm một cái sổ tiết kiệm đi ra.

"Cái này cho ba." Hà Tứ Hải đưa sổ tiết kiệm cho Trương Lục Quân.

Đây là thứ mà Trương Lục Quân đưa cho Hà Tứ Hải trong lần đầu trở về, bên trong là tích góp hơn nửa đời của hắn một ít tiền gửi tiết kiệm của bà nội, tổng cộng có ba trăm năm mươi ngàn.

Vốn chuẩn bị để Hà Tứ Hải dùng lắp đặt thiết bị nhà cửa khi kết hôn, nhưng Hà Tứ Hải vẫn không động đến.

"Như vậy sao được, đây là cho con, tại sao lại đưa trở về rồi." Trương Lục Quân thấy vậy thì có chút hốt hoảng nói.

"Con hiện tại không thiếu chút tiền này, ba cầm về, có thể cân nhắc mua chiếc xe, như vậy mỗi lần ra ngoài cũng không cần đi xe đạp nữa, bây giờ còn có mấy người đi xe đạp chứ?" Hà Tứ Hải nói.

"Nhưng mà... Nhưng mà đây là tấm lòng thành của ba và mẹ, nhiều năm như vậy, ba mẹ cũng không làm được gì cho con." Trương Lục Quân áy náy nói.

Biện pháp duy nhất mà bọn họ nghĩ tới chính là cho Hà Tứ Hải tiền, thế nhưng bọn họ lại không có bao nhiêu tiền, điều này làm cho bọn họ cảm giác thấy vô cùng quẫn bách.

"Trương Lộc không phải đã đến chỗ của con nhìn rồi sao? Cuộc sống hiện tại của con rất tốt, nhà căn bản là cũng không cần lắp đặt thiết bị, cho nên ba cầm số tiền này về trước đi."

"Nhưng mà... Nhưng mà..."

Trương Lục Quân còn muốn muốn từ chối, Hà Tứ Hải đã nhét sổ tiết kiệm vào trong tay hắn.

"Lại nói, thời gian sau này còn dài lắm." Hà Tứ Hải lại nói.

Trương Lục Quân nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Hà Tứ Hải, nở nụ cười.

"Cảm ơn." Hắn thấp giọng nói.

Chính hắn cũng không biết là cảm ơn vì cái gì.

"Người là cha con, không cần nói mấy câu như này, năm đó... Chuyện năm đó, qua rồi thì cho qua đi." Hà Tứ Hải an ủi.

Không cho qua thì còn có thể làm sao, chuyện năm đó, không thể nói bọn họ không sai, nhưng cũng không thể trách bọn họ hết được.

Chỉ có thể thán một tiếng vận mệnh trêu người mà thôi.

"Ba ba, ba ba..." Đúng lúc này, Đào Tử chạy ra từ trong nhà.

Vừa chạy vừa xách quần.

"Con đây là làm sao thế?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

"Chị Tiểu Lộc muốn đánh mông con." Đào Tử trốn sau lưng Hà Tứ Hải ngó dáo dác.

Đúng lúc này, Trương Lộc cũng chạy ra từ trong nhà.

"Tên xấu xa, em đừng tưởng rằng tìm ba của em thì chị sẽ không đánh mông của em nữa.” Trương Lộc đứng ở cửa, khí thế hùng hổ nói.

"Đây là làm sao thế?" Trương Lục Quân vội hỏi.

"Chú hỏi chính nàng đi." Trương Lộc hầm hừ nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy cúi đầu nhìn về phía phía Đào Tử, sau đó bị làm cho sợ hết hồn.

Khá lắm, trên gương mặt của nàng đủ mọi màu sắc, vẽ như là đít khỉ, vừa xấu lại buồn cười.

"Con đây là nghịch mỹ phẩm của chị tiểu Lộc sao?" Hà Tứ Hải dở khóc dở cười hỏi.

Sau đó đưa tay ôm nàng lên rồi lau giúp nàng, nhưng mà lại lau không được.

Hắn lúc này mới phản ứng được, lần trước Đào Tử dùng mỹ phẩm đồ chơi trang điểm cho hắn còn lau không được, huống hồ đây lại là mỹ phẩm thật sự.

"Được rồi, Đào Tử chỉ là tò mò dùng một ít, cháu cũng không thể keo kiệt như vậy." Trương Lục Quân cũng phản ứng lại, cười nói với Trương Lộc.

"Mỹ phẩm kia của cháu rất là đắt, cháu bớt ăn bớt mặc mới mua được. Chú nhìn xem nàng đã dùng bao nhiêu, chú nhìn son này, bị làm gãy rồi..." Trương Lộc vừa oan ức nói xong, vừa liếc trộm Hà Tứ Hải.

"Được rồi, được rồi, em mua cho chị một bộ là được chứ gì." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

"Thật sao?" Trương Lộc nghe vậy lập tức vui vẻ hỏi.

"Giả."

"Không thể lừa người, chú Hai đang ở đây, chú Hai làm chứng." Trương Lộc cuống lên.

Hà Tứ Hải có chút buồn cười lắc lắc đầu, sau đó nói với Đào Tử ở trong lồng ngực: "Chuyện này con cũng không đúng, làm sao có thể tùy tiện dùng mỹ phẩm của chị tiểu Lộc được? Hơn nữa con còn là trẻ nhỏ, cũng không cần trang điểm, nói xin lỗi với chị tiểu Lộc đi."

Hà Tứ Hải buông nàng ra từ trong lòng, Đào Tử ngửa đầu nhìn Hà Tứ Hải một chút.

Sau đó xách theo quần, cẩn thận từng li từng tí một mà đi lên phía trước.

"Chị Tiểu Lộc, xin lỗi." Đào Tử ngoan ngoãn nói.

Nàng cũng biết là mình sai —— bản thân mình trang điểm không dễ nhìn.

"Được rồi, tha thứ cho em đó, đợi lát nữa chị sẽ rửa mặt giúp em." Trương Lộc sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nói.

Trên thực tế nàng cũng không thật sự tức giận, chẳng qua chỉ là đùa giỡn cùng Đào Tử mà thôi. Nếu không đôi chân ngắn nhỏ kia của Đào Tử làm sao có khả năng chạy thoát được, sớm bị đánh mông rồi.

Lúc này Trương Lục Quân ở bên cạnh đột nhiên nói: "Phải gọi là cô."

Đào Tử ngẩng đầu lên nói: "Nhưng là chị tiểu Lộc bảo chúng cháu gọi nàng là chị nha."

"Cháu nha, không lớn không nhỏ." Trương Lục Quân cười cười, trách cứ một câu.

"Hừ, tiểu Chu cũng không gọi cháu là chị." Trương Lộc hầm hừ nói.

Trương Lục Quân nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải xoay đầu đi qua.

Trương Lục Quân nở nụ cười, lắc lắc đầu, tùy bọn họ vậy.

Một cách xưng hô mà thôi, thực ra không quan trọng như vậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment