Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 808 - Chương 808: Buổi Sáng.

Chương 808: Buổi Sáng. Chương 808: Buổi Sáng.

"Thích ăn thì ăn nhiều một chút, đây là bác gái làm đó." Hàn Nghệ Quyên gắp một bánh vòng đặt vào trong bát cho Huyên Huyên.

"Vâng." Trên tay Huyên Huyên còn cầm lấy một cái, giống như là một con Hamster nhỏ.

Lưu Tử Hằng ngồi ở bên khác liếc nhìn bà nội, lặng lẽ đẩy bát về phía trước mặt nàng một chút.

Cháu cũng muốn, hắn nghĩ ở trong lòng.

Vợ của Lưu Hoằng Nghị - Đới Nguyệt Tinh nhìn ở trong mắt, cười nói: "Mẹ, mẹ đối với Huyên Huyên tốt như vậy, Tử Hằng ghen nha."

Hàn Nghệ Quyên nghe vậy, vội vàng gắp một cái cho Lưu Tử Hằng.

Lưu Tử Hằng đắc ý liếc mắt nhìn Huyên Huyên.

Nhưng mà Huyên Huyên đang ăn đồ trên tay, căn bản không nhìn hắn, khiến hắn có cảm giác bị thất bại.

Mọi người thấy vậy thì cảm thấy có chút buồn cười.

"Đúng rồi, chị dâu, ngày hôm nay em mang mấy người ra ngoài đi dạo. Mấy người cùng đã nhiều năm rồi không tới Hợp Châu, đúng chứ?" Tôn Nhạc Dao vừa ăn bữa sáng vừa nói.

"Sợ là hơn mười năm rồi?" Lưu Bá Thanh ở bên cạnh tiếp lời.

"Mười bốn năm, khi đó ba làm phẫu thuật ở Hợp Châu." Lưu Tâm Viễn ở bên cạnh có chút bất mãn nói.

Mười bốn năm trước, trên chân Lưu Tâm Viễn bị u nang tuyến bã cần phẫu thuật, vốn là cũng có thể làm ở quê nhà.

Thế nhưng Lưu Bá Thanh vàLưu Trung Mưu cũng không quá yên tâm, ngay sau đó liền đến Hợp Châu gần nhất, một mặt là môi trường chữa bệnh tốt hơn chút, một mặt Tôn Nhạc Dao cũng có thể chăm sóc.

Khi đó Lưu Bá Thanh và Hàn Nghệ Quyên về đây thăm lão gia tử, đến Hợp Châu ở mấy ngày.

"Ba, con đây không phải là vì bận rộn công việc sao." Lưu Bá Thanh có chút lúng túng nói.

Hắn hiểu ý của lão gia tử, trách hai anh em ruột bọn họ ít khi lui tới.

"Thực ra có tới hay không cũng không sao cả, mấy năm trước, con cũng thường xuyên qua chỗ anh cả mà." Lưu Trung Mưu giúp Lưu Bá Thanh nói một câu.

"Đúng, đúng, khi đó Trung Mưu và Nhạc Dao đều thường xuyên đến chỗ chúng con, không phải cũng như nhau sao, không xa lạ." Hàn Nghệ Quyên vội vàng nói.

"Đây là vì thăm Vãn Vãn."

Trong lòng ông cụ vô cùng rõ ràng.

Khi đó Lưu Vãn Chiếu lên đại học ở Hạ Kinh.

"Không phải ba đã nói với các con rồi sao, anh em thì nên đi lại nhiều một chút, lâu dài không đi lại thì dù là anh em ruột cũng trở nên xa lạ, hiện tại giao thông thuận tiện, không giống với trước đó, lại không phiền phức..."

"Hiện tại ba và mẹ các con còn sống, con con còn có chút qua lại, chờ sau khi ba mẹ không còn nữa, sợ là các con sẽ cắt đứt với nhau mất, sau một quãng thời gian thì tình cảm gì cũng đều sẽ phai nhạt..."

Mọi người nhìn nhau, tràn đầy bất đắc dĩ.

"Được rồi, ông nó, ăn sáng đi, hiện tại không phải đang rất tốt đẹp hay không."

Đúng vào lúc này, Tống Quế Phương ở bên cạnh ngắt lời hắn, nếu không hắn không biết nói đến khi nào.

Lão gia tử đại khái cũng biết mình nói nhiều, nghe vậy thì cười ha hả không nói gì nữa.

Nhưng mà lão gia tử vẫn là không nhịn được muốn nói chuyện, một gia đình lớn thật vất vả mới có thể tụ tập cùng một chỗ.

Thế là suy nghĩ một chút, quay sang hỏi Huyên Huyên: "Huyên Huyên, ngày hôm nay con còn đi tìm Đào Tử chơi sao?"

Huyên Huyên vẫn vùi đầu ăn nhiều nghe vậy lúc này mới ngẩng đầu lên, sau đó gật gật đầu.

Gương mặt nhỏ giống như mèo, ngấm đầy dầu và nước canh.

Tôn Nhạc Dao vội vàng rút một tờ giấy lau giúp nàng.

Đới Nguyệt Tinh ngồi ở đối diện quay sang nói với Lưu Tử Hằng: "Con nên học cô nhỏ của con, ăn uống phải ăn từng miệng lớn, con là con trai đó."

Lưu Tử Hằng liếc nàng một cái, tiếp tục bắt đầu chậm rãi ăn.

"Hắn không đói bụng, để hắn đói bụng hai ngày xem, bảo đảm sẽ ăn như chó sói." Lưu Hoằng Nghị liếc con trai một cái, rất là bất mãn.

"Con là khủng long lớn, gào gừ, gào gừ gào gừ..."

Huyên Huyên lập tức ngước cổ, kêu gào gào, mọi người cùng nhau bật cười. Trong lúc nhất thời bầu khí trầm thấp vì lão gia tử dạy bảo đều trở nên sống động hơn.

"Nhạc Dao, đợi lát nữa con sắp xếp ít đồ, để Huyên Huyên mang theo, mấy ngày nay đều là quấy rối người ta, cũng không tốt lắm." Lưu Tâm Viễn nói với Tôn Nhạc Dao.

"Hừm, con biết rồi, ăn cơm xong con sẽ đi sắp xếp."

"Cũng không nên mang qua đồ quá quý trọng, mang chút đồ ăn vặt cho bọn nhỏ là được rồi."

"Ba, con biết rồi."

Mang theo quà quý trọng thì có vẻ quá chính thức, dù sao chỉ là chuyện chơi đùa giữa bọn nhỏ, mang chút đồ ăn vặt cùng chia sẻ là được rồi.

Nếu như thật sự muốn mang theo quà, cũng sẽ không để cho trẻ nhỏ mang, như vậy có vẻ không lễ phép.

Đúng lúc này, trước cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười.

"Hi hi... Huyên Huyên..."

Mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy một cô bé búi tóc đứng ở cửa, trong tay còn mang theo một cái túi plastic.

Uyển Uyển cũng không nghĩ tới trong nhà của Huyên Huyên có nhiều người như vậy, bị dọa cho sợ hết hồn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment