Nàng rất là quen thuộc với ba mẹ của Huyên Huyên, mấy ngày này cũng thân quen với ông nội bà nội, dì Lưu thì càng không cần phải nói. Cho nên lúc tới nhà Huyên Huyên nàng cũng không sợ người lạ, trực tiếp lớn tiếng hô hoán.
Nhưng bây giờ trong nhà đột nhiên có thêm nhiều người xa lạ như thế, nàng có chút sợ sệt rồi.
Nàng liền xoay người chạy ngược về.
"Ai..." Tôn Nhạc Dao muốn gọi, nhưng người đã chạy không còn bóng dáng nữa.
"Tiểu nha đầu này." Nàng vội vàng thả bát đũa xuống rồi đuổi theo.
Huyên Huyên cũng không ăn nữa, trượt xuống từ trên ghế rồi chạy tới.
"Không có chuyện gì, Uyển Uyển có chút sợ người lạ." Lưu Trung Mưu nói với mọi người.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nữ: "Hóa ra là trong nhà có khách, thật xấu hổ, Uyển Uyển lỗ mãng quấy rối rồi."
"Không có chuyện gì, là bác cả của Huyên Huyên đến chơi, Uyển Uyển không cần sợ." Lúc này giọng nói của Tôn Nhạc Dao vang lên.
"Uyển Uyển, chúng ta đi thôi." Lúc này, giọng nói của Huyên Huyên vang lên.
"Vậy cũng phải đợi ăn xong bữa sáng rồi lại nói."
"Yên tâm đi, dì dắt cháu, cháu không cần sợ hãi."
"Chị Chu, chị có muốn vào trong ngồi một lát hay không? Được, vậy chị đi về trước đi, Uyển Uyển giao cho em là được rồi."
Sau đó một nhà Lưu Bá Thanh liền thấy Tôn Nhạc Dao dắt bé gái vừa nãy trở về, Huyên Huyên còn theo ở phía sau.
"Huyên Huyên, em tới ăn cơm cho xong đi."
Lưu Vãn Chiếu nói với Huyên Huyên, mình thì đứng dậy sắp xếp cho nàng một ít đồ ăn vặt mang theo.
"Được." Huyên Huyên vội vàng chạy về, víu miệng chén lay mấy cái.
"Chậm một chút, cẩn thận nóng." Lưu Trung Mưu ở bên cạnh nói.
Con mắt Uyển Uyển nhìn chếch về phía người xa lạ ngồi ở trước bàn, bộ dạng vừa muốn nhìn vừa sợ.
Tôn Nhạc Dao biết một ít số chuyện quá khứ của Uyển Uyển, cảm thấy vô cùng đau lòng cho cô bé này, cho nên sau khi vào phòng vẫn luôn nắm tay của nàng, bữa sáng cũng không ăn nữa.
Huyên Huyên lùa mấy cái, cầm khăn lau miệng mà vừa nãy Tôn Nhạc Dao lau cho nàng tùy tiện lau hai cái, lại vội vội vàng vàng chạy đi.
"Uyển Uyển, chúng ta đi thôi." Huyên Huyên chạy tới, muốn kéo tay Uyển Uyển, mới chú ý trên tay nàng còn mang theo một cái túi plastic.
"Đây là cái gì thế?" Huyên Huyên rướn cổ lên nhìn xung quanh bên trong, tràn đầy tò mò.
"Đồ ăn ngon." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.
"Là đồ ăn gì, cái gì ngon, cho em một chút, cho em một chút..." Huyên Huyên bảy ra vẻ mặt cấp thiết, đưa tay muốn lấy.
Tôn Nhạc Dao cười, kéo nàng ra, "Con vừa mới ăn xong bữa sáng đó."
"Con không ăn no." Huyên Huyên lập tức phản bác.
"Vậy thì ăn thêm chút, bát đũa vẫn còn chưa cất kìa." Tôn Nhạc Dao có chút buồn cười nói.
Huyên Huyên nhìn về phía bàn một cái, ngẫm lại vẫn lắc đầu một cái.
Sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm vào túi trên tay Uyển Uyển.
"Đây là của em." Lúc này, Lưu Vãn Chiếu mang một cái túi qua cho nàng.
"Ha ha, em cũng có, em cũng có." Huyên Huyên lập tức hài lòng, lung lay lúc lắc.
"Được rồi, các con đi đi thôi, lúc đến nhớ bảo ông chủ gửi tin nhắn cho dì Lưu đó." Tôn Nhạc Dao thả tay Uyển Uyển ra, rồi nói với nàng.
Uyển Uyển ngoan ngoãn gật gật đầu, vẫy vẫy tay với Tôn Nhạc Dao.
"Tạm biệt."
Sau đó kéo Huyên Huyên đang sắp nhét đầu mình vào túi ni lông trong tay, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Một nhà Lưu Bá Thanh kinh ngạc đến rơi cả đũa.
"Cô bé kia vô cùng lợi hại, chớp mắt đi vạn dặm, con lợi hại hơn cả Tôn Hầu Tử." Lưu Tâm Viễn cười nói.
Một nhà Lưu Bá Thanh nghe vậy, liền cảm thấy càng tò mò hơn về vị tiếp dẫn đại nhân tên là Hà Tứ Hải kia.
Đồng tử dưới trướng đều lợi hại như vậy, vậy người chủ nhân là hắn khẳng định sẽ càng thần thông quảng đại hơn.
Hai vợ chồng Trương Hải Quân lái xe lên trên trấn vào lúc hơn mười giờ.
Thế nhưng người trên trấn thực sự là quá nhiều, căn bản không lái vào được, trừ khi là đi vòng, bọn họ đành phải dừng xe lại ở ven đường.
"Đều lúc này rồi mà trên trấn còn có nhiều người như vậy sao." Ôn Nhã hơi kinh ngạc.
"Sắp đến tết rồi, người đương nhiên là nhiều, em đã bao nhiêu năm không về ăn tết rồi?" Trương Hải Quân nói.
Trong giọng nói có chút ít than phiền.
Ôn Nhã nghe vậy có chút bất mãn mà liếc hắn một cái.
"Chuyện này có thể trách em sao, ai bảo anh mỗi cuối năm đều có nhiệm vụ?"
Trương Hải Quân nghe vậy không lên tiếng bữa, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, không nói hàng năm xin nghỉ phép, trên căn bản cách một năm hắn cũng có xin một lần, thế nhưng mỗi lần đều bởi vì có nhiệm vụ nên đều bị đè ép xuống.
Người ở bộ đội, thân bất do kỷ, hơn nữa chức vị của hắn không thấp, lại tương đối đặc thù, phải đi đầu làm gương, không phải cứ hắn muốn là được.
Năm nay bởi vì Hà Tứ Hải trở về, bà nội muốn mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, thế là hắn lại xin bên trên một hồi, không nghĩ tới bên trên lại lập tức phê duyệt cho hắn. Bản thân Trương Hải Quân cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
"Nếu như đã trở về ăn tết thì em nên nhẫn nại một chút, bớt tranh cãi một tí." Trương Hải Quân suy nghĩ một chút rồi lại dặn dò.
Ôn Nhã có bệnh thích sạch sẽ, tuy rằng không phải rất nghiêm trọng, thế nhưng có lúc một số hành động quả thực là khiến cho người ta rất không dễ chịu.
Năm đó bà nội đến Lộc thị sống, chính là bởi vì chuyện này nên đã gây huyên náo không thoải mái với Ôn Nhã.
"Biết rồi."
Ôn Nhã đáp một tiếng, mấy năm không trở lại, nàng cũng không muốn mặt mũi của chồng không dễ nhìn.
Hai người xuyên qua đoàn người nhộn nhịp, còn chưa tới cửa sửa chữa, xa xa đã nhìn thấy bà nội đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, bên cạnh nàng là ba bé gái đang ngồi xổm, đang nhìn cái gì đó trên đất.
------
Dịch: MBMH Translate