Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 810 - Chương 810: Ba Đứa Nhỏ.

Chương 810: Ba Đứa Nhỏ. Chương 810: Ba Đứa Nhỏ.

Bọn họ có biết hai bé gái trong đó, một người là Đào Tử, một người là Huyên Huyên, lần trước bọn họ từng thấy, người còn lại chắc là con nhà hàng xóm.

Nhìn thấy bà nội đứng ở cửa nhìn xung quanh, Trương Hải Quân mang theo đồ, bước lớn đi tới.

"Mẹ, con đã trở về."

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Bà nội đưa tay lôi kéo tay Trương Hải Quân, vui cười hớn hở nói.

Về phần ba đứa nhóc đang ngồi xổm ở bên cạnh lại không cảm giác được chút nào, các nàng đang xem một bầy kiến nhỏ khuân đồ.

"Mẹ." Lúc này Ôn Nhã cũng đi tới.

"Trở về rồi, mau vào nhà đi." Bà nội nhìn thấy Ôn Nhã cũng không biểu hiện ra cái gì không cao hứng.

Dù sao đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, chuyện gì nàng cũng đã từng thấy cả rồi.

Đương nhiên cũng không có bao nhiêu nhiệt tình.

Bản thân Ôn Nhã cũng biết, cho nên cũng không hề để ý.

Chờ bọn hắn vào phòng, mới phát hiện Hà Tứ Hải đang ngồi ở trước bàn sửa chữa, sửa chữa đồ vật.

"Bác cả, bác gái."

Hà Tứ Hải đứng dậy gọi một tiếng.

Bác cả thận trọng gật gật đầu, xem như là chào hỏi, nhưng mà bác gái lại rất nhiệt tình hỏi thăm Hà Tứ Hải: "Tứ Hải, lần này trở về ở nhà nhiều thêm mấy ngày."

"Cháu biết rồi, các người vào nhà ngồi trước đi." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó quay đầu nói với ba đứa nhóc đang ngồi xổm ngoài cửa: "Đừng chơi ở ngoài nữa, nhanh vào nhà đi."

"Chờ một lát, chúng con đang nhìn kiến nhỏ dọn nhà." Đào Tử nói mà không quay đầu lại.

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không gọi các nàng nữa, quay lại chỗ ngồi tiếp tục sửa chữa đồ vật.

Trương Hải Quân liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, khóe miệng mấp máy, cuối cùng lại không nói lời nào, đi vào nhà theo bà nội.

Uyển Uyển ngồi xổm ở trên mặt đất ngẩng đầu lên, tò mò liếc mắt nhìn bóng lưng của bọn họ.

"Đó là ba mẹ của chị tiểu Lộc." Đào Tử ngồi xổm đối diện nàng thấy vậy liền nói.

Uyển Uyển nghe vậy gật gật đầu, gần đây sao mọi nhà đều có nhiều người lạ đến vậy, làm cho nàng có chút không thích ứng.

Thế là Uyển Uyển đứng lên, chạy về trong phòng, nhón mũi chân, lay quầy hàng, nhìn về bên trong.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải thả công cụ trong tay xuống rồi hỏi.

"Hi hi... em muốn về nhà tìm mẹ." Uyển Uyển nói.

"Tại sao vậy?" Hà Tứ Hải đứng dậy, cúi người xuống, hơi nghi hoặc mà nhìn nàng.

Bình thường nàng đều chơi với Đào Tử đến độ không muốn về nhà, ngày hôm nay làm sao thế.

Uyển Uyển liếc một cái về phía sau cửa.

"Hi hi... em muốn về nhà."

Hà Tứ Hải đăm chiêu, đưa tay sờ sờ nàng đầu rồi nói: "Vậy em và Huyên Huyên đi về trước đi."

"Được nha." Uyển Uyển nghe vậy lập tức vui vẻ đáp một tiếng.

"Huyên Huyên, chúng ta trở lại thôi." Nàng lập tức quay đầu lại nói với Huyên Huyên.

Huyên Huyên đang xem kiến nhỏ dọn nhà nghe vậy ngẩng đầu lên, một mặt mơ hồ.

Xảy ra chuyện gì thế?

Mình đang ở đâu?

Muốn làm gì?

"Về... về sao?" Huyên Huyên hỏi với vẻ khó có thể tin được.

Sau đó ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, nàng vô cùng vững tin, mặt trời còn ở trên trời.

Lẽ nào mặt trời muốn xuống núi?

Nàng xoa xoa đầu nhỏ, lẽ nào mình đã chơi một ngày rồi?

Nàng lại đưa tay sờ bụng nhỏ, mình đã ăn cơm trưa rồi sao?

"Em không muốn." Thế là Huyên Huyên đứng lên, xoa eo, hầm hừ nói.

"Em còn muốn chơi."

"Há, vậy em ở lại chơi đi, chị trở lại nha." Uyển Uyển nói.

Huyên Huyên: (⊙? ⊙)

"Không được." Huyên Huyên vội vàng chạy vào nhà, kéo Uyển Uyển lại.

Uyển Uyển đi rồi, nàng sẽ không thể quay về nha, nàng cũng không muốn biến thành quỷ, sau đó chạy về, như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian.

"Được rồi, nếu như Uyển Uyển muốn trở về thì các em cùng trở về đi, lần sau lại đến cùng nhau chơi đùa." Hà Tứ Hải nói.

"Hi hi... được nha ông chủ." Uyển Uyển thấy Hà Tứ Hải nói giúp nàng, lập tức lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Huyên Huyên bất mãn mà cong miệng nhỏ.

Thế là Uyển Uyển đưa tay chụp vào không trung.

Đúng lúc này, Đào Tử bỗng nhiên nhảy vào từ bên ngoài, kéo tay Huyên Huyên lại.

Sau đó...

Xèo, ba đứa nhóc cùng nhau biến mất ở trước mặt Hà Tứ Hải.

Chỉ để lại một mình Hà Tứ Hải ở trong căn phòng ngổn ngang trống rỗng.

"Đào Tử này đúng là..."

Hà Tứ Hải vừa bực mình vừa buồn cười, khó trách Uyển Uyển nói muốn trở về, nàng không nói một câu nào, hoá ra vẫn đang chờ cơ hội.

Thế là hắn chỉ có thể lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Vãn Chiếu.

"Đúng, Đào Tử, Uyển Uyển và Huyên Huyên cùng về rồi."

"Không cần để Uyển Uyển đưa nàng trở về, để nàng ngày hôm nay chơi ở bên kia một ngày đi, buổi tối lại để Uyển Uyển đưa nàng trở về."...

...

"Mẹ, con trở về rồi." Mới xuất hiện ở phòng khách, Uyển Uyển đã la lớn.

Sau đó...

Không có người trả lời nàng.

"Mẹ đâu?"

Uyển Uyển thả tay Huyên Huyên ra, đầu tiên là chạy vào nhà bếp, ngó đầu nhỏ vào nhìn một chút, không có.

Sau đó lại chạy về các phòng, vẫn không có người nào.

"Mẹ."

"Ba ba."

"Em trai nhỏ."

...

"Bọn họ đều không ở nhà nha." Uyển Uyển có chút chán nản nói.

"Không ở nhà đúng là vừa vặn." Huyên Huyên mừng rỡ nói.

"Tại sao vậy chứ? Chị rất là nhớ mẹ." Uyển Uyển nghi ngờ nói.

"Đều không ở nhà, chúng ta có thể tự mình chơi nha, ha ha, nơi này đều là thuộc về em." Huyên Huyên giang hai cánh tay, cười lớn giống như là Đại Ma Vương.

"Nơi này là nhà của chị." Uyển Uyển nói.

"Ha ha, hiện tại là của em rồi, chị cũng là của em rồi." Huyên Huyên ôm chặt lấy Uyển Uyển, giống hệt như một ác bá.

Đào Tử ở bên cạnh gãi gãi đầu, lặng lẽ chạy về phía sô pha.

Trên bàn trà có đồ ăn, nàng mới không làm ầm ĩ giống như mấy đứa ngốc.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Ba đứa nhóc lập tức sợ đến mức chen thành một đoàn, ngừng thở.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment