"Có phải là sói xám lớn hay không?" Đào Tử nhỏ giọng hỏi Huyên Huyên.
Huyên Huyên đưa tay đếm đếm, một hai ba, ba con lợn nhỏ, bên ngoài nhất định là sói xám lớn.
"Vậy chúng ta có nên đáp lời hay không?" Uyển Uyển nhỏ giọng hỏi.
Huyên Huyên pia~ một cái, che miệng của nàng lại, "Tuyệt đối không nên, nếu không sói xám lớn sẽ biết chúng ta ở nhà nha."
"Đúng, không thể nói chuyện, chúng ta lặng lẽ." Đào Tử nhỏ giọng nói.
"Trong nhà có người hay không." Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ.
Động tác của ba đứa nhóc vô cùng chỉnh tề, từng người tự che miệng nhỏ của mình, ngừng thở.
Thế nhưng, rất nhanh Đào Tử đã thả tay xuống, miệng lớn không ngừng thở dốc.
Hù chết người, thiếu chút nữa là che đến nghẹt thở rồi.
Huyên Huyên buông tay ra, nhỏ giọng hỏi: "Đi rồi sao?"
Uyển Uyển dựng thẳng lỗ tai lắng nghe một hồi, sau đó gật gật đầu.
"Ha ha, chúng ta thắng rồi." Huyên Huyên nhảy xuống từ trên ghế sô pha, giống như là vừa đánh thắng trận vậy.
"Em muốn xây ngôi nhà, nhà gạch." Huyên Huyên đắc ý nói.
Bên trong câu chuyện ‘Ba con lợn nhỏ’, lão đại xây nhà cỏ tranh, lão nhị xây nhà gỗ, lão tam xây nhà gạch.
Ngoại trừ lão tam, nhà của lão đại và lão nhị đều bị sói xám lớn thổi ngã, sau đó bị sói xám lớn luộc lên ăn mất.
"Mới không, chị chỉ có thể xây nhà gỗ." Đào Tử nghe vậy lập tức phản bác.
"Vì sao? Chị muốn xây nhà gạch." Huyên Huyên kỳ quái hỏi.
"Bởi vì chị chính là heo lão nhị, chị Uyển Uyển chính là heo lão đại, em mới là heo lão tam, chỉ có em mới có thể xây được nhà gạch.” Đào Tử đắc ý nói.
"Ừ ừm." Uyển Uyển ở bên cạnh nghe vậy thì gật đầu liên tục, cảm thấy Đào Tử nói có đạo lý.
"Ha ha, sau đó các chị đều sẽ bị sói xám lớn ăn thịt." Đào Tử tiếp tục nói.
Uyển Uyển: (⊙o⊙)
"Vậy chị không làm lão đại nữa, vậy chị không làm lão đại nữa..."
Uyển Uyển mới vừa rồi còn một mặt tán thành giờ đây lại không đồng ý nữa.
"Ha, chị là chị, chị không đồng ý cũng không có cách nào." Đào Tử đắc ý nói.
"Chị." Uyển Uyển lập tức nói.
Đào Tử nghe vậy thì sửng sốt, chị gọi em là gì, chị sao? Ha ha, mình là chị?
Đào Tử vui sướng lắc lắc cái mông nhỏ, mình là chị
Thế nhưng tiếp đó nàng phản ứng lại, mình mới không muốn làm chị, chị sẽ bị sói xám lớn ăn thịt.
Thế là Đào Tử lập tức nói: "Không, em mới không muốn, chị mới là chị."
Uyển Uyển thấy Đào Tử không muốn, lập tức quay đầu lại gọi Huyên Huyên: "Chị."
Nhà gỗ dù sao cũng tốt hơn nhà cỏ tranh.
Huyên Huyên nghe vậy lấy làm kinh hãi, tại sao có thể như vậy chứ, mình mới không muốn.
"Chị mới là chị."
"Chị mới là chị."
"Em mới không muốn làm chị đâu."
...
Ba đứa nhóc đang ầm ĩ tranh cãi xem ai mới là chị.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên lại truyền tới tiếng gõ cửa.
Ba đứa nhóc sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng bò lên trên ghế sô pha, co lại cùng một chỗ.
Tùng tùng tùng...
"Thì ra sói xám lớn không hề rời đi." Huyên Huyên đè thấp tiếng nói.
Đào Tử và Uyển Uyển lập tức gật gật đầu.
"Chúng ta không nên nói chuyện." Huyên Huyên lại nói.
Đào Tử: →_→
Uyển Uyển: ←_←
Đều là chị đang nói chuyện.
Huyên Huyên có chút ngượng ngùng mà che miệng mình lại.
"Uyển Uyển, Huyên Huyên, Đào Tử, các em có ở nhà không?" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Lưu Vãn Chiếu.
"Là chị." Huyên Huyên nghe tiếng thì lập tức vui vẻ, thả tay xuống chuẩn bị nhảy xuống từ trên ghế sô pha.
Uyển Uyển kéo nàng lại, nhỏ giọng nói: "Có thể là sói xám lớn biến thành."
Huyên Huyên nghe vậy, con mắt trợn lên, rất có đạo lý.
"Đó là thỏ trắng nhỏ." Đào Tử ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Sói xám lớn bên trong ‘Ba con lợn nhỏ’ trực tiếp thổi ngã nhà, mà sói xám lớn bên trong ‘Thỏ trắng nhỏ’ biến thành mẹ, lừa thỏ trắng nhỏ mở cửa ra.
"Làm sao em biết không phải là sói xám lớn trong ‘Thỏ trắng nhỏ’, nói không chừng chính là thỏ trắng nhỏ đến ăn lợn nhỏ." Uyển Uyển nói.
"Ồ ~ "
Đào Tử và Huyên Huyên nghe vậy, cảm thấy rất có đạo lý.
Thế là vội vàng che miệng lại, núp ở trên ghế sô pha không lên tiếng.
"Uyển Uyển, Huyên Huyên, Đào Tử, các em có ở nhà không?" Lưu Vãn Chiếu lại gõ cửa hỏi.
Ba đứa nhóc vẫn che miệng lại không lên tiếng.
Trong lòng Lưu Vãn Chiếu không khỏi cảm thấy kỳ quái, vừa nãy Hà Tứ Hải gọi điện thoại cho nàng, nói ba đứa nhóc đã trở về rồi.
Thế là nàng vừa lấy điện thoại di động ra vừa gọi điện thoại, vừa đi lên trên lầu.
Nghĩ thầm có phải là về nhà đối diện rồi hay không.
"Không có?" Hà Tứ Hải nhận được điện thoại của Lưu Vãn Chiếu, cũng lấy làm kinh hãi.
Sau đó trong lòng cảm ứng một hồi, lập tức cảm giác được Uyển Uyển và Huyên Huyên.
Tuy rằng không biết các nàng đang suy nghĩ gì và làm gì, thế nhưng Hà Tứ Hải có thể cảm nhận được tâm trạng sợ sệt của các nàng.
Chuyện gì thế này?
Hà Tứ Hải không khỏi cảm thấy lo lắng.
Hắn suy nghĩ một chút, vội vàng cúp điện thoại, sau đó gọi Uyển Uyển trở về.
Uyển Uyển đang thấp thỏm nhìn chằm chằm cửa lớn, bỗng nhiên cảm giác được Hà Tứ Hải đang triệu hoán nàng.
Thế là vội vàng nói với Huyên Huyên và Đào Tử: "Ông chủ đang gọi chị, chị phải lập tức trở về."
Nói xong không chờ hai người bọn họ phản ứng, nàng đã biến mất rồi.
Uyển Uyển đột nhiên rời đi, Đào Tử và Huyên Huyên đều sợ sệt ôm nhau.
"Hi hi... Ông chủ."
Nhìn Uyển Uyển hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở trước mặt, Hà Tứ Hải thở phào nhẹ nhõm.
"Các em đi đâu rồi?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Về nhà nha." Uyển Uyển nói.
"Về nhà em?" Hà Tứ Hải hỏi.
Uyển Uyển gật gật đầu.
"Vậy tại sao vừa nãy dì Lưu gõ cửa, nói trong phòng không có ai?" Hà Tứ Hải hỏi.
Uyển Uyển: (°ー°〃)(. _.)
"Đào Tử và Huyên Huyên không có sao chứ?" Hà Tứ Hải hỏi.
Uyển Uyển vội vàng lắc lắc đầu.
"Xảy ra chuyện gì? Anh cảm nhận được các em đang sợ sệt, sợ cái gì thế?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Sói... Sói xám lớn." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.
"Sói xám lớn?" Hà Tứ Hải không biết nên nói gì.
Hợp Châu có sói xám lớn sao? Khoan đã, hình như thật sự có, nhưng mà đó là ở trong vườn thú.
"Xảy ra chuyện gì, em nói cho nói một chút."
Thế là Uyển Uyển lắp bắp nói ra.
Hà Tứ Hải lúc này mới chợt hiểu, mấy đứa nhỏ ngốc này.
"Được rồi, em nhanh đi về đi, không có sói xám lớn gì hết, đó đúng là dì Lưu của các em." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ vung vung tay.
"Hi hi... được nha."
Uyển Uyển cũng không tiện nở nụ cười, giơ giơ tay rồi biến mất ở trước mắt Hà Tứ Hải.
Đào Tử và Huyên Huyên đang ôm lấy nhau run lẩy bẩy, Uyển Uyển lại đột nhiên xuất hiện, dọa cho hai người bọn họ sợ hết hồn.
"Hi hi... Là chị đã về rồi." Uyển Uyển nói.
Đào Tử và Huyên Huyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ông chủ gọi chị làm gì thế?" Huyên Huyên tò mò hỏi.
"Hi hi...? _?"
Thấy Uyển Uyển không nói, Huyên Huyên trái lại càng thêm tò mò, thế là lại hỏi lần nữa: "Ông chủ gọi chị làm gì thế?"
"Ông chủ... Ông chủ nói bên ngoài đúng là dì Lưu, không có sói xám lớn." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.
Đào Tử và Huyên Huyên nghe vậy, cùng nhau lộ ra vẻ khó có thể tin được.
Làm sao có khả năng không có sói xám lớn được chứ?
"Vậy người nói chuyện phía trước là ai? Đó không phải là chị gái của em." Huyên Huyên lớn tiếng phản bác.
Uyển Uyển nghe vậy trợn to hai mắt, nghĩ thầm chị làm sao biết, em không nên hỏi chị nha.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở.
"A..."
Ba đứa nhóc kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng tìm chỗ trốn.
Huyên Huyên chui vào phía sau rèm cửa sổ, nhưng lại lộ chân ở bên ngoài.
Đào Tử cầm lấy tấm đệm trên ghế sô pha, một cái che ở trên đầu, một cái che ở trên chân, để lộ bụng ở bên ngoài.
Chỉ cần mình không nhìn thấy thì người khác sẽ không nhìn thấy mình.
Uyển Uyển chui vào dưới ghế, lộ mông ra bên ngoài.
Lúc này, cửa mở ra.
------
Dịch: MBMH Translate