"Ồ, vừa nãy tôi hình như nghe thấy tiếng của trẻ nhỏ." Đúng lúc này, một giọng nữ xa lạ vang lên.
Ba người Đào Tử nghe vậy thì run lẩy bẩy, nhất định là sói xám lớn.
Nhưng vào lúc này, một giọng nữ quen thuộc vang lên: "Có lẽ là con gái của tôi."
Sau đó truyền đến tiếng bước chân của hai người.
"Uyển Uyển, con có phải là đã về rồi hay không?" Đúng lúc này, Chu Ngọc Quyên hô lên.
"Hi hi... Là mẹ nha." Uyển Uyển vội vàng bò ra từ dưới ghế.
"Đừng nói chuyện..." Đào Tử và Huyên Huyên cũng không nhịn được mà lớn tiếng nói.
"(⊙o⊙)..." Chu Ngọc Quyên hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng nhìn dưới ghế một cái, phía sau rèm cửa sổ một cái, trên ghế sô pha một cái...
"Các con đang chơi trốn tìm sao?" Chu Ngọc Quyên nghi hoặc hỏi.
"Hi hi... Đúng là mẹ chị nha, không phải sói xám lớn." Uyển Uyển giang hai cánh tay rồi chạy tới.
Sau đó nhìn thấy phía sau mẹ còn có một người dị thế là nàng nhanh chóng phanh lại.
"Đây là dì đổi khí than." Chu Ngọc Quyên nhìn ra Uyển Uyển đang lo lắng, thế là mở miệng giải thích.
"Chào cháu nha, bạn nhỏ." Người dì kia nói xong liền xoay người đi vào nhà bếp.
Uyển Uyển vô cùng nghi hoặc, hoàn toàn không biết đối phương muốn làm gì.
Chu Ngọc Quyên đi tới, đưa tay ôm Uyển Uyển lên.
Sau đó hỏi: "Ngày hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?"
Uyển Uyển gãi gãi đầu nhỏ, không biết phải nói như thế nào.
Suy nghĩ một chút nói: "Bởi vì con nhớ mẹ nha."
"Ha ha." Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì hài lòng, trong lòng cảm giác như được uống mật vậy.
Thì ra đúng là dì Chu, lúc này Đào Tử và Huyên Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đào Tử, Huyên Huyên." Đúng lúc này, trước cửa truyền đến tiếng của Lưu Vãn Chiếu.
"Chị." Huyên Huyên lập tức chạy tới.
Có dì Chu ở đây, nàng không sợ sói xám lớn nữa rồi.
"Vừa nãy chị gọi em, sao em lại không đáp thế?” Lưu Vãn Chiếu nhìn Huyên Huyên chạy tới thì hỏi.
"Em cho rằng là sói xám lớn." Huyên Huyên nói.
Lưu Vãn Chiếu: o(╯□╰)o
"Chị là sói xám lớn, em là lợn nhỏ sao?" Lưu Vãn Chiếu nặn nặn gương mặt nhỏ của nàng rồi hỏi.
Không nghĩ tới Huyên Huyên trực tiếp gật đầu một cái, nói: "Đúng, em là heo lão nhị."
"Được rồi, heo lão nhị, theo chị về nhà thôi? Heo lão tam đâu?" Lưu Vãn Chiếu nín cười hỏi.
"Heo lão tam ở đây." Đào Tử giơ tay nhỏ chạy tới.
"Ba em bảo chị chăm sóc em, ngày hôm nay em cứ ở đây đi, buổi tối lại trở về." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Được nha." Đào Tử vui vẻ nói.
Đúng lúc này, người đổi khí than đi ra, nói với Chu Ngọc Quyên hai câu, đưa cho nàng một cái biên lai rồi rời đi.
"Em còn muốn chơi cùng chị Uyển Uyển." Huyên Huyên nói.
"Vậy lên lầu... Được rồi, vậy các em cứ chơi ở đây đi, đến giờ cơm trưa thì chị lại đến gọi các em." Lưu Vãn Chiếu nhớ tới phản ứng buổi sáng của Uyển Uyển, cũng không bảo các nàng đi lên tầng trên nữa.
"Dì Chu, Đào Tử và Huyên Huyên lại quấy rối rồi." Lưu Vãn Chiếu nói với Chu Ngọc Quyên.
Chu Ngọc Quyên đang ôm Uyển Uyển, trong tay Uyển Uyển đang cầm tờ biên lai mà người đổi khí than vừa đưa, tò mò nhìn tới nhìn lui.
"Yên tâm đi, giao cho dì, buổi trưa hôm nay ăn ở nhà dì cũng được. Dì nấu cơm cho các cháu ăn, có được hay không?"
"Được?"
Đáp ứng thẳng thắn như thế, khẳng định là Huyên Huyên rồi.
"Được, vậy thì làm phiền dì Chu, các em phải là bé ngoan nghe lời, không được nghịch ngợm nha." Lưu Vãn Chiếu lại dặn dò.
"Em chính là ngoan nhất." Huyên Huyên nghe vậy lập tức xoa eo, nói.
"Cháu cũng rất ngoan."
"Hi hi... Cháu là đứa nhỏ vô cùng ngoan."
Khá lắm, lời này nói giống như Huyên Huyên và Đào Tử không phải đứa trẻ ngoan vậy.
Nhìn ba đứa nhóc tranh luận xem ai ngoan nhất, Lưu Vãn Chiếu và Chu Ngọc Quyên nhìn nhau nở nụ cười.
Tuy rằng đáng yêu, nhưng có lúc cũng rất ầm ĩ.
...
"Tứ Hải, Đào Tử và Huyên Huyên đâu? Bác lần này trở về cũng không biết nên mua gì các các nàng, nên muốn cho nàng một hồng bao lớn, để bản thân nàng tự mua." Ôn Nhã cầm một cái hồng bao đi vào trước nhà.
Thực ra vốn chỉ định chuẩn bị cho Đào Tử, không nghĩ tới Huyên Huyên cũng ở đây, thế là tạm thời chuẩn bị thêm một cái.
Hà Tứ Hải đang cúi đầu sửa chữa đồ vật nghe vậy thì ngẩng đầu lên.
"Không cần, không cần tiêu pha như thế."
"Lại không phải cho cháu, có cái gì mà không cần. Nhưng mà cháu cũng có một cái, nhưng mà chờ qua năm, bác và bác cả cháu sẽ bổ sung cho cháu cái lớn hơn." Ôn Nhã cười ha hả, nói.
Thực ra, Ôn Nhã ngoại trừ bệnh sạch sẽ kia ra thì con người thật sự rất tốt.
Bất luận là đối nhân xử thế, nói chuyện đều rất tự nhiên hào phóng, khiến người ta rất là thoải mái.
"Thật sự không cần."
"Ồ? Bọn nhỏ đâu rồi?" Ôn Nhã nhìn ra ngoài cửa xem xét một chút.
"Đến nhà Uyển Uyển rồi" Hà Tứ Hải nói.
"Há, vậy đợi lát nữa lại nói sau đi." Ôn Nhã cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem Uyển Uyển là bạn nhỏ gần đây, các nàng đến nhà Uyển Uyển chơi.
Nói xong nàng cầm hồng bao chuẩn bị đi vào trong.
Chờ đến lúc sắp đi đến cửa, nàng suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nói: "Tứ Hải, cháu dù sao cũng không quen với người bên này, bọn nhỏ đến nhà người khác chơi không sao chứ?"
Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó biết nàng phỏng chừng là hiểu lầm rồi.
Nhưng mà nàng có thể nghĩ tới điểm này, nói rõ nàng là thật sự quan tâm đến bọn nhỏ.
Thế là hắn cười nói: "Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
"Được rồi, trong lòng cháu nắm chắc là được." Ôn Nhã nói xong thì đi vào buồng trong.
Thế nhưng nàng càng nghĩ càng không yên lòng, trên đường nhiều người như vậy, nếu như hai đứa bé lạc mất thì phải làm sao bây giờ.
Thế là nàng trở lại trong phòng, trực tiếp tìm tới Dương Bội Lan.
"Bội Lan, Tứ Hải nói Đào Tử và Huyên Huyên đến nhà Uyển Uyển chơi. Đứa bé Uyển Uyển kia là con nhà ai thế, các người có quen hay không?"
Dương Bội Lan nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại.
Nàng vừa muốn nói chuyện, bà nội bên cạnh nghe thấy liền nói xen vào: "Rất quen, con không cần lo lắng lung tung."
"Chuyện này sao có thể coi là lo lắng lung tung được, con đây không phải là lo lắng cho bọn nhỏ sao?"
"Mẹ, người đừng lo lắng, Uyển Uyển là bạn tốt của Đào Tử và Huyên Huyên, con cũng quen với ba mẹ của nàng.” Trương Lộc ở bên cạnh thần bí cười nói.
Nàng thực ra cũng chưa hề nói lại chuyện của Hà Tứ Hải cho cha mẹ, một mặt bản thân việc này vốn đã mơ hồ, một mặt là bởi vì thân phận của Trương Hải Quân tương đối đặc thù, không dễ dàng tiếp thu những thứ này.
"Vậy thì để đứa nhỏ Uyển Uyển kia đến nhà chúng ta chơi đi." Ôn Nhã nói.
Bà nội nghe vậy thì cười ha hả, thế nhưng cũng không giải thích thêm, xoay người đi vào trong sân, Trương Lộc nhìn một chút rồi cũng đuổi theo.
"Chị dâu, chị thật sự không cần lo lắng chuyện này, trong lòng Tứ Hải có nắm chắc." Dương Bội Lan ở bên cạnh suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói.
Bản thân Tứ Hải không tự nói về thân phận của mình cho Ôn Nhã, nàng cũng không tiện mở miệng.
Nàng không muốn bản thân mình phạm vào bất luận chuyện gì khiến cho Hà Tứ Hải không cao hứng.
Bởi vì chuyện năm đó, áy náy cũng được, yêu đến hèn mọn cũng được, thế nhưng nàng hiện tại cảm giác mình đã rất thỏa mãn, rất hạnh phúc rồi.
"Chị thật sự là đã lo lắng lung tung rồi."
Thấy thái độ của mấy người các nàng đều thờ ơ, trong lòng Ôn Nhã có chút không cao hứng.
Mà lúc này, Trương Hải Quân đang nói chuyện với Trương Lục Quân ở trong nhà bếp.
Nhưng mà trên căn bản đều là Trương Hải Quân đang nói, Trương Lục Quân nghe.
Trên thực tế Trương Hải Quân nói cũng không nhiều, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Trương Lục Quân liền không nhịn được mà nói vài câu.
"Anh tìm cho Tứ Hải một công việc..."
------
Dịch: MBMH Translate