"Công việc?"
Trương Lục Quân vốn đang yên lặng nghe, không phản ứng gì cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
"Anh có một chiến hữu, cũng là người Hợp Châu, sau khi xuất ngũ mở siêu thị ở Hợp Châu, hiện tại quy mô làm ăn hình như còn rất lớn, để Tứ Hải đến chỗ hắn học tập một ít kinh nghiệm quản lý."
"Chờ sau khi học tốt thì có thể tự mình mở một cửa tiệm, anh cũng đã nói chuyện với đối phương, hắn có thể trực tiếp cung cấp hàng, không cần Tứ Hải bận tâm, đi con đường lớn, giá cả nguồn cung cấp thấp, lợi nhuận đương nhiên sẽ cao hơn chút..."
"Cảm ơn." Trương Lục Quân nói.
"Không cần khách sáo, Tứ Hải nói thế nào cũng là cháu anh. Tuy rằng hắn muốn gọi là Hà Tứ Hải, thế nhưng không thể xóa bỏ huyết mạch nhà họ Trương được." Trương Hải Quân nói.
"Có tâm rồi, thế nhưng Tứ Hải có sự nghiệp của chính nó, không cần anh quan tâm nhiều như vậy." Trương Lục Quân nói.
"Cái gì gọi là không cần quan tâm nhiều như vậy? Hắn làm cái gì mà bác sĩ cố vấn tâm lý? Một không chứng hai không có tư cách, hắn lại chưa từng học chuyên ngành tâm lý học, vậy không phải chỉ dựa vào dao động lòng người sao?" Trương Hải Quân tức giận nói.
Trương Lục Quân miệng hơi hé, muốn giải thích, nhưng mà nghe hắn nói Hà Tứ Hải dao động người, cảm giác như nói Hà Tứ Hải là tên lừa đảo thế là trong lòng liền cảm thấy không dễ chịu.
"Vậy cũng là con trai của em, anh không cần bận tâm nhiều." Trương Lục Quân nói.
"Không nhận biết lòng tốt."
Trương Hải Quân trợn mắt, nhưng mà lại không có cách nào với Trương Lục Quân, đành hầm hừ đi ra khỏi nhà bếp.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không chủ động giảng hoà, không thể chỉ vì khí phách tạm thời của mình mà hại đến đứa nhỏ được. Hắn chuẩn bị tìm bà nội nói chuyện.
Thế là hắn mới vừa đi ra từ phòng bếp đã thấy Ôn Nhã đi với với vẻ mặt không vui.
"Em đây là làm sao rồi?" Trương Lục Quân kỳ quái hỏi.
"Thực sự là không biết phân biệt, em đây không phải là lo lắng cho bọn nhỏ sao..." Ôn Nhã thấy chồng hỏi thế là lập tức biểu hiện ra tất cả bất mã trong lòng.
Trương Hải Quân mất một hồi lâu mới hiểu rõ chuyện đã xảy ra, không khỏi mà gãi đầu một cái, người một nhà thực sự là khó làm.
"Được rồi, đợi lát nữa anh sẽ qua đó nói chuyện, Tứ Hải làm sao vậy? Không còn nhớ chuyện trước đó sao."
Trương Hải Quân thuận miệng an ủi một câu, xoay người đi tìm bà nội.
Bà nội đang ngồi nói chuyện cùng Trương Lộc ở trong sân.
Trương Hải Quân trực tiếp đi tới.
"Mẹ." Trương Hải Quân gọi một tiếng.
Bà nội nghe vậy thì quay đầu lại, thấy vẻ mặt Trương Hải Quân không cao hứng cũng không có cảm giác kỳ quái.
Mà là hỏi: "Lại cãi nhau cùng nhị tử rồi?"
"Thực sự là không biết phân biệt..." Trương Hải Quân hầm hừ ngồi xuống.
Sau đó nhìn thấy Trương Lộc ở bên cạnh trợn mắt, dựng thẳng lỗ tai, tò mò hóng chuyện.
Vì vậy hắn nói: "Đi rót cho ba cốc nước."
Trương Lộc bất mãn mà bĩu môi, nhưng vẫn là bé ngoan trở về phòng rót nước.
Chờ đến lúc nàng đi ra.
Chỉ nghe thấy ba ba nói với bà nội: "Mẹ nói xem hắn làm cha như nào vậy, còn bao con đừng quan tâm lung tung, con đây là bận tâm lụng tung à..."
Trương Lộc rất tò mò, không biết rốt cuộc là có chuyện gì, thế nhưng vừa nãy Trương Hải Quân cố ý đẩy nàng ra, chính là không muốn để cho nàng nghe.
"Cho ba." Trương Lộc bất mãn mà đưa chén nước tới.
Trương Hải Quân tiếp nhận, thuận tay uống một hớp.
"A... Phi phi phi..." Đầu lưỡi của Trương Hải Quân bị nóng đến tê dại.
"Nha đầu này, sao lại rót nước nóng như thế cho ba? Hơn nữa cũng không nói một tiếng?" Trương Hải Quân trừng Trương Lộc một cái.
"Mùa đông mà, nước trong nhà đều là nước nóng, con đi đâu để chuẩn bị nước ấm cho ba đây. Lại nói, ba cũng phải để cho con tới rồi cùng nói chứ." Trương Lộc nói thầm.
"Nha đầu này." Trương Hải Quân bị làm cho tức đến mức không biết nói cái gì cho phải.
"Ha ha..." Bà nội ở bên cạnh lại cười vui vẻ.
"Mẹ, người đừng chỉ lo cười, người cũng phải nói nhị tử một chút, hắn không muốn nghe lời con nói."
"Vậy mẹ nói sẽ được sao?" Bà nội hỏi.
"Nhị tử nhất định sẽ nghe lời mẹ, mẹ nói chắc chắn sẽ được." Trương Hải Quân nói.
"Ha ha, đó là bởi vì nhị tử hiếu thuận." Bà nội cao hứng nói.
Tuy rằng lão nhị không có bản lĩnh gì, nhưng lại là đứa con hiếu thuận nhất, nhiều năm như vậy nàng đều nhìn ở trong mắt.
"Mẹ, con đây không phải là bởi vì công việc hay sao. Con cũng hiếu thuận mẹ mà, haizz, hiện tại không phải lúc nói chuyện này. Con đang nói chuyện nghiêm túc với mẹ đó." Trương Hải Quân nói.
"Hiếu thuận mẹ không phải chuyện đứng đắn sao?" Bà nội hỏi.
"Mẹ, mẹ không nên cố ý hiểu lầm, bình thường mẹ che chở nhị tử thì thôi. Nhưng chuyện này là tốt cho Tứ Hải. Mẹ cũng không muốn nó sau này sẽ là một kẻ vô tích sự đúng chứ? Còn có Lưu tiểu thư, xuất thân người ta không bình thường, sau này kết hôn, nhà, xe..." Trương Hải Quân tận tình khuyên nhủ.
------
Dịch: MBMH Translate