Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 814 - Chương 814: Gia Đình Bác Cả.

Chương 814: Gia Đình Bác Cả. Chương 814: Gia Đình Bác Cả.

"Được rồi, mẹ biết con là có lòng tốt. Thế nhưng con không cần phải quan tâm chuyện của Tứ Hải, Tứ Hải có chuyện của chính nó." Bà nội vỗ vỗ cánh tay của Trương Hải Quân, cười nói.

Sau đó đứng dậy, đi về phía trước nhà.

"Mẹ, người đừng đi..." Trương Hải Quân còn muốn nói.

"Được rồi." Trương Lộc kéo hắn lại.

"Ba bận tâm nhiều như vậy làm gì?" Trương Lộc lườm hắn một cái rồi nói.

"Nói chuyện với ba như thế à? Ba đây không phải là vì nghĩ cho Tứ Hải sao?" Trương Hải Quân ôm cốc, trừng nàng một cái.

"Tiểu Chu hiện tại sống rất tốt, có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, tiền có khi còn nhiều hơn cả nhà chúng ta, ba còn muốn hắn thế nào?" Trương Lộc liếc mắt nhìn hắn, nói.

"Ồ?" Trương Hải Quân nghe vậy thì có chút giật mình.

"Thật sao?" Trương Hải Quân hỏi.

"Đương nhiên là thật, mua một căn nhà hơn 100 mét vuông mà không cần trả góp, trang trí siêu đẹp đẽ, một chiếc Benz SUV trị giá 1 triệu. Cho nên mới nói, ba bận tâm lung tung rồi, nếu như ba có thời gian rảnh rỗi thì ba vẫn nên bận tâm chuyện con gái của mình đi." Trương Lộc bất mãn nói.

"Con thì có cái gì tốt mà bận tâm?" Trương Hải Quân nói.

"Con không có tiền, cho con ít tiền đi." Trương Lộc trực tiếp đưa bàn tay qua rồi nói.

"Ba cũng không có, tìm mẹ con đi." Trương Hải Quân nói thẳng.

"Thật keo kiệt." Trương Lộc bất mãn nói thầm, bởi vì nàng biết, tìm Ôn Nhã càng là không có hy vọng.

Nàng xoay người vừa muốn đi, Trương Hải Quân lại kéo nàng lại.

"Chờ đã, Tứ Hải làm nghề gì thế?"

"Cố vấn tâm lý." Trương Lộc nói.

Tuy người tiếp dẫn dẫn độ vong hồn, nhưng lại trị được nỗi khổ tương tư của người mong nhớ, nói là trị liệu tâm lý hình như cũng chẳng có gì sai cả.

Nhưng mà Trương Hải Quân lại bày ra bộ dáng có kẻ ngốc mới tin.

"Là thật, chỉ có điều khách hàng của tiểu Chu đều là người có tiền, ví dụ như ông chủ của tập đoàn Thiên Hợp, còn có tập đoàn Lâm thị Hồng Kông..."

Đương nhiên những thứ này đều là Lưu Vãn Chiếu nói cho Trương Lộc.

"Lợi hại như vậy sao?"

"Chính là lợi hại như vậy, cố vấn tâm lý cho bách tính cấp thấp đương nhiên là không kiếm được gì, thế nhưng phục vụ khách hàng cao cấp thì tiền đến còn nhanh hơn là gió thổi." Trương Lộc dùng sức dao động.

"Thật sự như vậy?" Trương Hải Quân nghe vậy nửa tin nửa ngờ.

Trương Lộc chậm rì rì mà đưa tay ra vẫy vẫy.

"Làm gì?" Trương Hải Quân kỳ quái hỏi.

"Trả tiền." Trương Lộc nói.

"Không phải đã nói rồi sao, tìm mẹ con đi, ba không có tiền." Trương Hải Quân nói.

"Con còn không hiểu mẹ con sao, sau khi ăn tết trở về, mẹ nhất định sẽ lấy hết tiền, hơn nữa tiền nhất định đều được đặt ở trên người ba." Trương Lộc vô cùng khẳng định.

Nói như vậy, là bởi vì trong nhà Ôn Nhã làm chủ, bên ngoài Trương Hải Quân làm chủ.

Ví dụ như trả tiền, phát lì xì gì đó, trên căn bản đều là Trương Hải Quân làm, nhưng trên thực tế tiền đều là Ôn Nhã quản. Đây chỉ là làm cho người ngoài nhìn mà thôi.

Trương Lộc đương nhiên biết rất rõ mấy chiêu trò này.

"Nha đầu này."

Quả nhiên thấy Trương Hải Quân móc một hồng bao ra từ trong túi tiền, rút vài tờ ra từ bên trong rồi đưa cho Trương Lộc.

Trương Lộc lấy được tiền, vui rạo rực xoay người rời đi.

"Chờ đã, những gì con vừa mới nói đều là thật sao?" Trương Hải Quân gọi nàng lại.

"Đương nhiên rồi, một đời Trương Lộc con chưa bao giờ lừa người." Trương Lộc xoa eo, hùng hồn nói.

"Đúng rồi..." Trương Hải Quân nhẹ nhàng cất hồng bao vào trong túi tiền như mây gió.

"Cái gì?"

"Phần lì xì này vốn định cho con vào ngày Tết, hiện tại coi như là cho con sớm một phần đi." Trương Hải Quân nói.

"Ha, ba ba, ba thật là giảo hoạt." Trương Lộc tức giận nói.

"Ha ha." Trương Hải Quân cười to.

Đây là chuyện đáng hài lòng nhất trong sáng sớm hôm nay.

“Đào Tử với Huyên Huyên gì đó đâu rồi? Trưa nay không kêu bọn nhỏ về ăn cơm sao?”

Đợi đến lúc trưa, Ôn Nhã không nhịn được lại hỏi.

Bà ấy vừa hỏi vừa tráng đi tráng lại bát đũa bằng nước sôi.

Lần này xem như đỡ hơn rồi, ít nhất không có lau tới lau lui bàn ăn, sau đó phun thuốc khử trùng.

Vì vậy mọi người cũng giả vờ không thấy gì, mặc kệ bà ấy.

“Bọn nhóc đang ở nhà Uyển Uyển, buổi tối mới về.” Hà Tứ Hải nói.

“Chuyện này… có sao không?” Ôn Nhã hỏi.

“Không sao đâu, mẹ của Uyển Uyển sẽ chăm sóc bọn trẻ thật tốt.” Hà Tứ Hải nói.

“Nhưng ...” Ôn Nhã vẫn muốn nói thêm.

“Được rồi, ăn cơm đi.” lúc này bà nội chợt nói.

Ôn Nhã nghe thế liền im lặng, bà nội vốn có thành kiến với bà ấy, bà ấy không muốn làm cho bà nội không vui thêm nữa.

Trương Hải Quân vốn cũng định nói gì đó, nhưng thấy mọi người đều không nói gì, ngẫm một hồi lại thôi.

Nhưng đợi ăn trưa xong, Trương Hải Quân cuối cùng không nhịn được nữa liền nói với Trương Lục Quân: “Gọi bọn nhỏ trở về đi, Ôn Nhã có mang cho bọn nhóc ít đồ ăn, còn chuẩn bị hai bao lì xì lớn.”

“Tứ Hải nói Đào Tử tối mới về, vậy đợi tối rồi nói tiếp đi.” Trương Lục Quân nói.

Tuy rằng cô bé Uyển Uyển có thể trong nháy mắt đi xa vạn dặm, nhưng ai biết có tác dụng phụ gì hay không, tiêu hao những gì, có thể không chạy thì không chạy, hơn nữa Hà Tứ Hải không nói gì, ông ấy cũng không thể làm chủ được.

Nhưng ngẫm một hồi, Trương Lục Quân vẫn giải thích cho ông ấy.

“Tứ Hải không phải người bình thường, có vài chuyện em cũng không tiện nói với anh, khi nào có cơ hội thì tứ Hải sẽ tự mình nói với anh.”

“Bày đặt thần bí đồ.” Trương Hải Quân nghe xong cũng không hỏi thêm nữa.

Nhưng trong nhà không có trẻ nhỏ, quả thực vắng lặng đi rất nhiều.

Bước ra ngoài thì thấy bà nội, Trương Lộc, Dương Bội Lan và Ôn Nhã đều đang ngồi trong sân vừa trò chuyện vừa cắn hạt dưa, ăn hoa quả khô.

Không thấy Hà Tứ Hải đâu cả, nghĩ lại có lẽ ở phòng trước.

Quả nhiên khi ông ấy bước vào phòng trước thì thấy Hà Tứ Hải đang sửa một chiếc radio.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment