“Bánh bao do chính tay các con làm đã xong rồi đây, nhanh lại đây nào.”
Chu Ngọc Quyên dùng một chiếc đĩa rồi mang ra một vài thứ hình thù kỳ lạ.
Ba đứa nhóc vốn đang chơi đồ chơi lập tức chạy ào tới.
“Í, con lợn nhỏ của tớ mập lên này.” Đào Tử nhìn cái bánh bao to cỡ lòng bàn tay ở trên đĩa rồi thắc mắc nói.
“Đương nhiên rồi, bánh bao khi hấp sẽ nở to ra.” Chu Ngọc Quyên giải thích.
Ngoài ra, trên đĩa còn có bánh bao với đủ kiểu dáng như thỏ con, chó con, mèo con…
Đương nhiên cái này chỉ có ba đứa nhóc mới có thể nhìn ra được.
Trong mắt người khác, nó chỉ là một cục bột hình thù quái lạ thôi.
Đào Tử với tay lấy con lợn nhỏ của cô bé nhưng bị Chu Ngọc Quyên né sang một bên.
“Mấy đứa đi rửa tay đi, nhìn móng tay mấy đứa đi, đen kịt rồi.”
Ba đứa nhóc nhìn tay của mình rồi cười ngượng ngùng, trên tay toàn bụi đất thôi.
Thế là ba đứa nhỏ đuổi theo nhau rồi chạy vào nhà tắm.
“Đừng nghịch nước, nhớ rửa sạch sẽ, phải dùng nước rửa tay đấy.” Chu Ngọc Quyên lo lắng dặn dò.
“Dạ.” × 3
Mặc dù ba đứa nhọc dạ nghe ngọt xớt, nhưng Chu Ngọc Quyên vẫn không yên tâm.
Bước vào phòng tắm, quả nhiên thấy ba đứa nhỏ, hai trong số họ đang nhúng tay vào nước rồi búng, đứa còn lại đang dùng tay xoa xoa tạo bong bóng.
Chu Ngọc Quyên không nói gì, chỉ đứng ở cửa nhìn bọn nhóc.
Ba đứa nhóc cũng biết lỗi của mình, cười he he rồi vội vàng rửa tay.
Con lợn chẳng giống đâu vào đâu là do Đào Tử nặn.
Chú chó nhỏ béo phệ là của Huyên Huyên.
Còn cái nhìn giống thỏ hình gà là do Uyển Uyển nặn.
“Sao không ăn đi, ăn thử đi.” Chu Ngọc Quyên thấy ba đứa nhóc ngây người ra nhìn chằm chằm cái bánh bao trong tay, thế là nhắc nhở nói.
Tuy hơi xấu một tí nhưng bị cũng không tệ, dù sao trừ việc tạo hình ra, mấy thứ khác đều do bà ấy làm.
“Con muốn để cho ba ăn.” Uyển Uyển nói.
“Ah...” Há to miệng ra định cắn một miếng bánh hình chó béo phệ, không đúng, Huyên Huyên đang định cắn bánh hình chó con nghe thế liền bỏ cái bánh ra khỏi miệng.
“Con cũng để dành cho ba ăn.”
Đào Tử nhìn con lợn béo trong tay, rồi nhìn Huyên Huyên với Uyển Uyển, nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì con cũng để dành cho ba ăn.”
“Thật là những đứa bé ngoan, mấy đứa ăn cái cô làm này.” Chu Ngọc Quyên cười nói.
Sau đó lại bưng một cái lồng hấp từ trong bếp ra, bên trong toàn là những cái bánh vừa to vừa trắng.
Tiếp đó lại bưng ra một đĩa thịt kho tàu, hai đĩa rau và một nồi canh.
Cho dù là thịt kho hay rau củ, tất cả đều thơm ngon mọng nước, như này mà ăn kèm với bánh bao là hết sảy.
Chu Ngọc Quyên giúp bọn trẻ chấm bánh bao vào thịt kho, sau đó lại ăn thêm miếng rau, húp miếng canh, sung sướng tựa thần tiên vậy.
“Dì Chu, dì giỏi quá.” Đào Tử ngồi trên ghế ăn một cách vui vẻ, cái chân nhỏ vung vẫy, không ngớt khen ngợi Chu Ngọc Quyên.
Thực ra tính theo tuổi thì Đào Tử nên gọi Chu Ngọc Quyên là bà, dù sao con bé cũng gọi Tôn Nhạc dao là bà.
Nhưng cô bé lại gọi Uyển Uyển là chị, cũng gọi Huyên Huyên là chị, nhưng vì mối quan hệ với Lưu Vãn Chiếu, cho nên mới gọi Tôn Nhạc Dao là bà.
Nhưng mọi người đều không quan tâm mấy chuyện này, dù sao bọn trẻ xưng hô cũng rất lộn xộn.
“Ăn ngon không?” Chu Ngọc Quyên khoái chí hỏi.
“Ngon ạ.” Huyên Huyên lập tức cướp lời.
“Hiahiahia ... mẹ con là tuyệt nhất.”
Uyển Uyển rất tự hào, xuýt chút nữa là đứng trên ghế chống nạnh nói rồi.
“Dì Chu, dì làm mẹ của con đi.” Lúc này Huyên Huyên đột nhiên nói.
Uyển Uyển nghe xong rất ngạc nhiên, mở to hai mắt, không kịp phồng mũi rồi.
Vội vàng nói: “Không được, đây là mẹ chị.”
Được lắm, thế mà định cướp mẹ của cô bé.
Đứa bé Huyên Huyên xấu xa này, thật xấu xa mà.
Sau đó từ trên ghế chạy xuống, chạy đến bên cạnh Chu Ngọc Quyên, kéo cánh tay của bà ấy, sợ bị Huyên Huyên cướp đi mất.
“Dì làm mẹ của con, thế mẹ con tính sao đây? Bà ấy biết con không cần mình nữa thì sẽ buồn lắm đấy.” Chu Ngọc Quyên cười nói.
“Không thành vấn đề, bà ấy là người mẹ con yêu nhất, dì làm mẹ chuyên nấu cơm, khi ăn con sẽ đến tìm dì.” Huyên Huyên nói.
“Mẹ chuyên nấu cơm? Haha.” Chu Ngọc Quyên cười đau cả bụng.
Nụ cười này của bà ấy đã dọa Uyển Uyển sợ điếng người, mẹ không thực sự muốn làm mẹ của em gái Huyên Huyên phải không?
Nghĩ một hồi, nước mắt chợt lăn dài.
Chu Ngọc Quyên cũng chợt nhận ra, tâm hồn con gái mỏng manh, một số chuyện tưởng chừng chỉ là trò đùa với người lớn nhưng với cô bé thì lại xem nó là thật.
Thế là bà ấy vội ngừng cười, ôm cô bé đặt trên đùi mình: “Mẹ mãi mãi là mẹ của con, Huyên Huyên nói giỡn thôi, làm gì có mẹ chuyên làm cơm chứ?”
“Thật không?” Uyển Uyển rưng rưng nước mắt hỏi.
Cô nhóc thực sự rất buồn.
“Đương nhiên thật rồi, đứa bé ngốc ạ.” Chu Ngọc Quyên chạm nhẹ lên mũi cô bé.
Uyển Uyển nghe thế liền ngừng khóc, nở một nụ cười hạnh phúc.
Nhìn thấy nụ cười của con gái, Chu Ngọc Quyên cảm thấy tim mình như tan chảy.
------
Dịch: MBMH Translate