Lúc này Uyển Uyển quay đầu lại, tức giận nói với Huyên Huyên: “Không được cướp mẹ của chị.”
Huyên Huyên tỏ vẻ không thèm nói: “Em mới không thèm cướp mẹ của chị, em có mẹ, mẹ em cũng siêu tuyệt vời nhá.”
Uyển Uyển cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi quay sang nhìn Đào Tử ở bên cạnh.
Chu Ngọc Quyên sắc mặt thay đổi, vừa định nói gì đó.
Liền thấy Đào Tử cười nói: “Em cũng có mẹ.”
Chu Ngọc Quyên thở phào nhẹ nhõm, bà ấy thực sự lo lắng Đào Tử ở chỗ mình bị tủi thân, nếu Hà Tứ Hải biết chuyện không biết sẽ nghĩ thế nào.
Huyên Huyên và Uyển Uyển vô cùng ngạc nhiên.
Đặc biệt Huyên Huyên đã hỏi một cách rất kỳ lạ: “Mẹ em là ai, sao chị chưa thấy qua?”
“Haha, mẹ em là dì Lưu, dì Lưu muốn làm vợ ba em, vì vậy dì ấy chính là mẹ em.” Đào Tử nói.
“Đúng vậy, dì Lưu chính là mẹ của con.” Chu Ngọc Quyên vội nói.
Huyên Huyên nghe xong rất ngạc nhiên, sau đó liền thốt ra một câu khiến người khác bất ngờ: “Vậy chị cũng là mẹ của em.”
Chu Ngọc Quyên ôm Uyển Uyển, may mà không ăn bất cứ thứ gì, nếu không sẽ phải phun ra ngoài rồi.
“Chị không phải là mẹ em.” Đào Tử nghiêng người về phía Huyên Huyên nói.
“Chị gái là mẹ của em, chị cũng là mẹ của em.” Huyên Huyên nói.
Logic của cô bé hoàn toàn bất khả chiến bại.
Chu Ngọc Quyên vội giải thích cho bọn nhóc.
Bữa ăn này thật sự mắc cười chết được, bà ấy cười đến đau cả bụng rồi, không ăn nổi thứ gì nữa.
Nhìn Hà Tứ Hải đang sửa radio, Trương Hải Quân chợt nhận ra điều gì đó.
Hà Tứ Hải biết sửa đồ gia dụng sao?
Ông ấy biết năm đó Trương Lục Quân để học sửa chữa những thứ này đã phải theo học một lão sư phụ gần một năm, không phải ai cũng có thể đùng một cái liền biết sửa được.
Càng huống hồ là mấy món đồ cũ này, bây giờ ít người sử dụng, người biết sửa nó thì càng ít hơn.
Hà Tứ Hải mới quay về không bao lâu đã theo học Trương Lục Quân rồi sao?
Trong lòng Trương Hải Quân rất ngạc nhiên.
“Tứ Hải, con biết sửa những thứ này à?” Trương Hải Quân hỏi.
“Vâng, không khó đâu.” Hà Tứ Hải ngước nhìn ông ấy rồi nói.
“Ba cậu dạy à?” Trương Lục Quân ngồi xuống ghế nói.
“Không.” Hà Tứ Hải không thèm ngẩng đầu, thuận miệng nói.
“Tự học sao?”
“Coi là vậy đi.” Hà Tứ Hải không muốn tốn công giải thích.
“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, Tứ Hải, cậu còn trẻ lại thông minh như vậy, nên đọc sách nhiều hơn, sau này sẽ có tương lai và phát triển tốt hơn ...”
Hà Tứ Hải ngước nhìn ông ấy rồi nói: “Con biết rồi thưa bác.”
“Nếu cậu có bất kỳ khó khăn nào, hãy nói với chúng tôi.” Trương Hải Quân lại nói.
“Vâng, cảm ơn bác, con hiểu rồi.” Hà Tứ Hải nói.
Nhìn thấy thái độ thờ ơ của Hà Tứ Hải, Trương Hải Quân có chút lo lắng.
Trực tiếp nói: “Cậu có từng nghĩ sẽ đi học lại không?”
“Đi học lại sao, thôi đi bác ơi, không cần thiết phải đi học mới học được kiến thức.” Hà Tứ Hải nói.
Bây giờ cậu ấy không có thời gian để đi học, mỗi ngày đều bận bù đầu bù cổ.
“Tuy nói vậy thôi chứ xã hội bây giờ là vậy đó, có cái bằng giỏi thì tương lai mới tìm được công việc tốt, cậu cứ…”
Trương Hải Quân chợt nhớ Trương Lộc từng nói rằng công việc tư vấn tâm lý của Hà Tứ Hải kiếm được rất nhiều tiền.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đúng thật, Hà Tứ Hải là một thiên tài.
Bây giờ nghĩ lại, lúc nhỏ Hà Tứ Hải quả thật rất thông minh.
Càng nghĩ ông ấy càng thấy tiếc.
Nếu Hà Tứ Hải lớn lên trong một gia đình bình thường và được học hành tử tế, chắc chắn sẽ có những thành tựu lớn hơn trong tương lai, chứ không giống như bây giờ, đến một công việc đàng hoàng cũng không có.
Đúng vậy, ông ấy luôn cho rằng tư vấn tâm lý không phải là một công việc đàng hoàng, mấy thứ này càng nghe càng thấy ảo quá.
“Nếu cậu không yên tâm về Đào Tử, thực ra có thể để ba mẹ cậu chăm sóc dùm, hiện tại họ đang khoẻ mạnh, hơn nữa họ chắc chắn sẵn lòng, cậu có thể yên tâm đi học…” Trương Hải Quân tận tình khuyên bảo.
“Bác cả, phiền bác phải lo lắng rồi, mấy việc này con tự thu xếp được.” Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên cười nói.
Trương Hải Quân nói nhiều như vậy, Hà Tứ Hải cũng không vì thế mà thấy khó chịu, suy cho cùng Trương Hải Quân nói như thế là vì muốn tốt cho Hà Tứ Hải thôi.
Thật sự là vì muốn tốt cho Hà Tứ Hải, nếu Hà Tứ Hải là một người bình thường, đây có thể là một con đường tương đối tốt.
Học một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, sau đó mới có thể cho Đào Tử một môi trường sống tốt được.
Bằng không chỉ dựa vào nỗ lực của một người bình thường, nếu muốn Đào Tử sống tốt thì khó khăn không khác gì việc trúng số năm triệu cả.
Kẻ nói việc học là vô ích không phải ngu thì cũng là kẻ xấu xa.
Trong bất kỳ thời đại nào, tri thức luôn là tài sản quý giá nhất.
Kiến thức là nấc thang đi lên, nếu không sẽ có thể lăn lộn đáy xã hội mặc cho người khác sai khiến.
Cũng có người nói bây giờ rất nhiều sinh viên nhiều sau khi tốt nghiệp đều sẽ lăn lộn đi làm thêm.
------
Dịch: MBMH Translate