Chỉ có thể nói là do học chưa tới, còn sinh viên đại học không nằm trong “dự án 985, 211” thì sao? Theo tỷ lệ mà nói, xác suất thành công của họ chắc chắn cao hơn người bình thường, vì xuất phát điểm của họ cao hơn.
(“Dự án 211” là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc để xây dựng cho thế kỷ 21, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu.
“Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế. Bạn có thể hiểu nôm na, các trường được lựa chọn nằm trong “Dự án 985” là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn trong “Dự án 211” mà ra.)
Tất nhiên không phủ nhận tuy một số người tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng, nhưng lại rơi xuống đáy xã hội, đương nhiên không thể vơ đũa cả nắm, dùng ví dụ thiểu số để khẳng định việc học là vô ích.
Bây giờ người càng giàu càng chú trọng việc học hành, những người này có ngốc sao?
Hơn nữa kiến thức không chỉ là phương tiện kiếm sống mà còn là sự tu dưỡng và tầm nhìn của mỗi người.
Không muốn bị lừa gạt bởi người khác, bởi xã hội này, bởi thế giới này thì việc học hỏi thêm kiến thức luôn luôn đúng đắn.
Tuy nhiên những lời này của Hà Tứ Hải lại khiến Trương Hải Quân cảm thấy không vui.
Điều này không khác gì nói với Trương Hải Quân rằng ông ấy không cần bận tâm.
“Hai ba con cậu, sao người nào người nấy đều cứng đầu thế?” Trương Hải Quân tức giận đứng lên, xoay người đi vào trong sân.
Mọi người ngồi trong sân phơi nắng và trò chuyện, chỉ thiếu mỗi Trương Lục Quân.
Bởi vì Trương Lục Quân phải đi giao đồ sửa xong cho người ta, đồng thời vẫn còn ít nợ, xem có thể thu về trước Tết không.
“Hải Quân, lại đây, lại đây.” Nhìn thấy Trương Hải Quân, bà nội vẫy gọi ông ấy lại.
“Mẹ.” Trương Hải Quân đi tới, ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn.
Trên bàn thấp bên cạnh có hạt dưa, hoa quả sấy với trái cây, muốn ăn gì thì cứ lấy.
“Về quê có phải rất chán không, hay là tìm người chơi mạt chược?” Bà nội nói.
Ở nông thôn thời gian nhàn rỗi sau mùa vụ thường sẽ chơi mạt chược, đặc biệt là trong Tết Nguyên Đán.
“Mẹ, con đã không chơi mạt chược nhiều năm rồi, con quên sạch rồi.” Trương Hải Quân nói.
Ngay sau đó, mọi người nghe thấy giọng nói trong phòng trước.
Một cô gái nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy Trương Hải Quân và Ôn Nhã ở trong sân thì sững sờ trong giây lát.
“Tú Ảnh, đây là cha mẹ của tôi.” Trương Lộc đứng lên nói.
Hóa ra là Nghiêm Tú Ảnh đến chơi với Trương Lộc.
Kể từ khi trải qua biến cố của mẹ, cô ấy càng chăm chỉ chạy đến đây hơn.
“Xin chào chú, dì.” Nghiêm Tú Ảnh vội vàng chào.
“Con phải gọi là bác cả với bác gái.” bà nội cười nói.
Sau đó giải thích với Trương Hải Quân: “Đây là con gái của nhà Chấn Hưng.”
Trương Hải Quân đương nhiên biết Nghiêm Chấn Hưng rồi, nghe xong liền ngạc nhiên nói: “Lớn như vậy rồi sao?”
“Tiểu Lộc lớn như vầy rồi, Tú Ảnh nhỏ hơn tiểu Lộc một tuổi.”
“Thời gian trôi nhanh quá.” Trương Hải Quân bùi ngùi nói.
Sau đó khẽ giải thích cho Ôn Nhã.
“Ba cháu có ở nhà không? Buổi tối gọi ông ấy đến ăn cơm.” bà nội lại nói với Nghiêm Tú Ảnh.
“Dạ, có ở nhà, để con gọi điện thoại cho ông ấy.” Nghiêm Tú Ảnh không hề khách sáo nói.
“Nói với ông ấy rằng bố mẹ của tiểu Lộc cũng ở đây.” bà nội nói thêm.
“Tôi cũng nhiều năm không gặp Chấn Hưng rồi, nhân dịp tối nay cùng nhau tụ họp.” Trương Hải Quân nghe thế thì vô cùng vui mừng.
“Buổi tối ba người phải uống cho ra hồn đấy.” bà nội nói.
Trương Hải Quân nghe xong không hiểu ý của bà nội.
Trên thực tế, mấy ngày nay tâm trạng của Nghiêm Chấn Hưng không tốt lắm.
Giống như những gì Cố Xuân Vũ nói với Nghiêm Tú Ảnh trước lúc rời đi vậy.
Con người có quyền lựa chọn, ai cũng có, nhưng đôi khi, với một số người, lựa chọn là điều đau đớn, vì chọn một số thì việc thì buộc phải buông bỏ một số việc khác.
Nói người lớn đều phải thế chỉ là một trò đùa thôi, học được cách buông bỏ mới là sự trưởng thành thực sự.
Mà bây giờ Nghiêm Chấn Hưng đang phải đối mặt với nỗi đau của việc lựa chọn.
Trương Hải Quân cũng không muốn mới tới liền khiến bầu không khí gượng gạo.
Thế nên đến chiều cũng không nhắc chuyện Hà Tứ Hải nữa.
Thay vào đó ông ấy nói về một vài chuyện về công việc và cuộc sống của mình.
“Gần đây Lộc Thị xuất hiện một người trẻ tuổi vô cùng lợi hại khiến gián điệp từ khắp nơi trên thế giới tràn vào Lộc Thị, nhiệm vụ của họ trở nên gian nan hơn rất nhiều ...”
“Những người trẻ tuổi phải xây dựng Lộc Thị thành một thành phố khoa học và công nghệ mới, một số lượng lớn nhân tài từ khắp nơi trên đất nước đã đổ về Lộc Thị…”
“Các bạn trẻ đã phát minh ra trí tuệ nhân tạo cực kỳ lợi hại, nhưng tiếc là giá quá mắc, nếu không thì cũng mua một cái về chơi với bà ngoại cho đỡ chán …”
------
Dịch: MBMH Translate