Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 818 - Chương 818: Bối Rồi Mơ Hồ (2)

Chương 818: Bối Rồi Mơ Hồ (2) Chương 818: Bối Rồi Mơ Hồ (2)

Mọi người đều rất hứng thú, đặc biệt là Trương Lộc và Nghiêm Tú Ảnh.

Tuy nhiên Trương Hải Quân có thể nói những gì được phép nói ra ngoài, một số điều không thể nói ra ngoài được vì quy định bảo mật, thế nên ông ấy chắc chắn sẽ không đề cập đến.

Mọi người nói chuyện rất hợp rơ, thời gian tự nhiên trôi qua nhanh chóng.

Nói đến nỗi trời tối lúc nào không hay.

Ôn Noãn ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Đào Tử với Huyên Huyên gì đó đâu, cả ngày trời không về rồi, đúng rồi, sao chỉ có mình Huyên Huyên về với Hà Tứ Hải? Cô Lưu đâu? Cô Lưu không về cùng sao, em gái còn bé thế này cô ấy không lo sao?”

Bà nội liếc nhìn bà ấy, và sau đó hét gọi: “Tứ Hải, Tứ Hải…”

“Sao thế? Bà nội?” Giọng của Hà Tứ Hải vọng ra từ phòng trước.

“Khi nào Đào Tử về, bà nhớ con bé rồi.” bà nội lớn tiếng nói.

“Sắp về rồi.” Hà Tứ Hải trả lời.

“Tứ Hải nói sắp về rồi, chắc sẽ sớm thôi.” bà nội quay đầu lại nói với Ôn Nhã.

Ôn Nhã nghe xong không nén được định phản bác lại, tuỳ tiện như vậy sao?

Đúng lúc này, bà nội nắm lấy tay Ôn Nhã, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà ấy.

Bà ấy nhìn ra Ôn Nhã thực sự quan tâm đến bọn trẻ, thế nên thái độ cũng tốt hơn rất nhiều.

“Có một số chuyện thực sự phải nói với các con, nhưng vẫn để Tứ Hải tự mình nói với các con đi.” bà nội nói.

Trương Hải Quân và vợ nhìn nhau, trong lòng đầy thắc mắc.

Còn những người khác xung quanh đều cười đầy ẩn ý, như thể họ là người duy nhất không biết vậy.

“Ba, tiền sắp lấy về chưa?”

Vào lúc này, mọi người nghe thấy giọng Hà Tứ Hải trong phòng trước, có lẽ Trương Lục Quân đã trở về.

“Lấy về rồi, cũng không có nhiêu tiền, sao có chuyện không trả chứ.”

Sau đó mọi người nghe thấy giọng của Trương Lục Quân.

Cũng phải thôi, thường ngày những người đến sửa đồ rồi khất nợ lại đều là khoản tiền nhỏ, tuy khó khăn nhưng khi đến cuối năm cũng không phải là không trả được, chỉ là nhiều người quên mất mà thôi.

Thật sự khó khăn đến nỗi chút tiền này cũng không trả nổi, Trương Lục Quân cũng không đòi nữa, cũng chả được mấy đồng.

“Lấy được về thì tốt, mấy món được gửi đến có lẽ ngày mai sẽ sửa xong hết.” Hà Tứ Hải nói.

“May mà có con, nếu không ba còn phải sửa nữa.” Trương Lục Quân khen ngợi.

“Không có gì, dù sao ở nhà cũng rảnh.”

“Có thể đi ra ngoài đi dạo, người trẻ tuổi trong thôn đều quay về rồi... Thôi vậy.”

Trương Lục Quân định nói những người trẻ tuổi trong thôn ra ngoài làm việc đều đã

về rồi, có thể ra ngoài đi dạo, kết bạn, nhưng nghĩ đến thân phận của Hà Tứ Hải, ông ấy cảm thấy kết bạn với những người bình thường này có chút không thích hợp.

“Lát nữa đi nghỉ đi, ngày mai ba với con cùng nhau sửa phần còn lại.” Trương Lục Quân nói.

Sau đó quay người đi vào trong phòng.

“Ba đi nấu cơm tối, lát nữa con đóng cửa nhé, có lẽ không còn khách đến mua đồ đâu.”

“Dạ.” Hà Tứ Hải đáp lời.

Trương Lục Quân đi vào sân và thấy mọi người đều ở đó.

Dương Bội Lan thấy ông ấy về liền đứng dậy.

“Mọi việc ổn chứ?” Dương Bội Lan hỏi.

“Rất thuận lợi, Bội Lan, bà lại giúp tôi làm bữa tối với.” Trương Lục Quân nói.

“Được, lát nữa Chấn Hưng sẽ đến đấy.” Dương Bội Lan nói.

“Tôi cũng lại giúp một tay.” Ôn Nhã đứng dậy nói.

Về phần Trương Hải Quân, ông ấy không biết nấu ăn.

“Không cần đâu, chị dâu cứ ngồi chơi với mẹ đi.” Trương Lục Quân vội nói.

Ôn Nhã biết nấu ăn, tài nấu nướng của bà ấy thực sự rất tốt, nhưng do bị OCD* nên có bà ấy trong nhà bếp, mấy chuyện lặt vặt sẽ tăng lên rất nhiều.

(*Bệnh OCD (Obsessive-Compulsive Disorder) còn gọi là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế có thể khiến bạn trở thành một người siêu sạch sẽ, siêu kỹ càng và siêu khó khăn.)

“Hiahiahia… con về rồi đây.” Lúc này, trong sân đột nhiên vang lên giọng nói của trẻ con.

“Con về rồi này.” Đào Tử nói lớn.

“Uyển Uyển với Đào Tử về rồi à.” bà cố nội mỉm cười đứng lên.

“Bà cố nội.”

Uyển Uyển và Đào Tử lần lượt gọi.

“Uyển Uyển, tối nay ở lại ăn cơm đi.” bà nội cười nói.

“Không được rồi, mẹ bảo con về ăn tối.” Uyển Uyển lắc đầu nói.

“Vậy sao? Vậy bà cố nội không giữ con lại nữa, nhưng bà mang cho con ít đồ ăn nhé.”

Bà nội mỉm cười rồi kéo bọn nhóc đi.

Trương Lộc bên cạnh vội vàng mở túi ni lông trên bàn ra, để Uyển Uyển tự mình chọn.

Uyển Uyển không khách sáo, nhìn vào túi hạt dẻ cười rồi bốc một nắm.

Tiếc là tay nhỏ quá, dù đã xoè tay ra rất to rồi những khi bốc cũng chỉ bốc được ba bốn hạt thôi.

Trương Lộc thấy thế có chút buồn cười, đưa tay bốc lấy một nắm rồi nhét vào túi cô bé.

Nhìn hai đứa nhỏ đang nói chuyện với bà nội và Trương Lộc.

Trương Hải Quân dụi dụi mắt tỏ vẻ khó tin.

Bởi vì ông ấy luôn nhìn về phía trước, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai đứa nhỏ, gặp ai cũng sẽ cảm thấy mắt mình có vấn đề.

Về phần Ôn Nhã, bà ấy đang nói chuyện với Trương Lục Quân nên không để ý, nhưng trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, hai đứa nhỏ này đến từ đâu vậy?

Người còn lại là Nghiêm Tú Ảnh, cô ấy đang trò chuyện với Trương Lộc, đương nhiên cũng nhìn thấy, lúc đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến thân phận của Hà Tứ Hải thì cô ấy cũng không ngạc nhiên nữa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment