Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 819 - Chương 819: Ngạc Nhiên

Chương 819: Ngạc Nhiên Chương 819: Ngạc Nhiên

Nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ, những đứa trẻ này vốn dĩ không phải người bình thường sao?

“Cảm ơn bà, cảm ơn chị tiểu Lộc.” Uyển Uyển nói.

“Không cần khách sáo, con về đi.” bà nội xoa đầu cô bé nói.

“Dạ, con đi đây, tạm biệt ạ.” Uyển Uyển vẫy tay, sau đó vụt một cái trực tiếp biến mất trước mắt mọi người.

“Ể, ể ... Đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ đâu?” lần này Ôn Nhã nhìn thấy rồi nên ngạc nhiên hỏi.

“Về nhà rồi.” Trương Lộc đáp.

“Chuyện… chuyện này là sao?” Trương Hải Quân ngạc nhiên hỏi.

Bà nội định trả lời thì Đào Tử hỏi: “Ba đâu rồi?”

“Ba con đang sửa đồ ở đằng trước ấy.” bà nội chỉ vào phòng trước.

“Con đi tìm ba đây.” Đào Tử nói, xoay người chạy về phía phòng trước.

Sau đó mọi người mới để ý trên tay cô bé đang cầm cái túi ni lông nhỏ.

“Đây là cái gì? Cho chị xem với.” Trương Lộc giật lấy.

“Đây là của em, trả lại cho em, trả cho em.” Đào Tử vội nói.

“Được rồi, trả cho Đào Tử đi, bao nhiêu tuổi đầu rồi còn đi giành đồ với đứa nhỏ?” bà nội cười rồi vỗ nhẹ lên tay Trương Lộc.

“Không phải… Mẹ, mẹ có đang nghe con nói không?” Trương Hải Quân nói.

“Ồ, biết rồi.”

Bà nội nói rồi “cướp” túi ni lông từ tay Trương Lộc rồi đưa cho Đào Tử.

Trương Hải Quân: ...

Chỉ đành bất lực quay đầu Trương Lục Quân ở bên cạnh, ông ấy cảm thấy Trương Lục Quân nhất định biết gì đó.

Nhưng Trương Lục Quân lại không thèm nhìn ông ấy, trực tiếp dẫn Dương Bội Lan đi vào bếp nấu cơm, nhưng khi rời đi, khóe miệng bất chợt nở một nụ cười.

Ôn Nhã lặng lẽ kéo tay Trương Hải Quân, chuyện vừa xảy ra thật sự quá khó tin, hiện tại bà ấy có chút hoang mang lẫn sợ hãi.

Trương Hải Quân dù sao cũng là một quân nhân chuyên nghiệp, khả năng tiếp nhận mạnh hơn bà ấy rất nhiều, hơn nữa ông ấy nhanh chóng nhận ra Trương Lộc không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, vì vậy cô ấy chắc chắn biết gì đó.

“Tiểu Lộc, chuyện gì đang xảy ra vậy?” thế là ông ấy hỏi Trương Lộc.

“Chuyện gì là chuyện gì?” Trương Lộc giả ngu.

“Đừng có giả ngu với ba, ba biết con hiểu ba đang hỏi gì?” Trương Hải Quân ra vẻ uy nghiêm của bậc làm ba.

Nhưng Trương Lộc không sợ chút nào, đừng có nhìn mặt Trương Hải Quân nghiêm nghị, ra vẻ trụ cột gia đình.

Thật ra ở nhà ông ấy chẳng được có tí oai phong nào, ngược lại Ôn Nhã ngày nào cũng cười kia mới là đối tượng khiến Trương Lộc khiếp sợ.

Trương Lộc khéo léo đưa tay ra, đồng thời hóng hớt vươn cổ xem trong túi của Đào Tử có thứ gì.

“Là lợn con, em nặn cho ba ăn đấy.” Đào Tử vui vẻ nói.

“Xấu thế? Chỗ nào giống lợn vậy?” Trương Lộc nói thẳng.

“Xấu cũng không cho chị.” Đào Tử ôm cái túi ni-lông trong tay, phụng phịu nói.

“Chị không thèm nhá, lát nữa chị sẽ làm một cái đẹp hơn.” Trương Lộc nghiêm mặt nói.

Đào Tử: → _ →

“Ánh mắt em vậy là sao, không tin chị tiểu Lộc có thể làm được một cái đẹp hơn sao?”

“Không tin.”

“Em…”

Trương Lộc đang định nói thì nghe Trương Hải Quân nói: “Trương Lộc, ba đang hỏi con đấy.”

“Con biết rồi, tiền đâu?” Trương Lộc nhướng mày, không hề tỏ ra yếu thế.

“Con bé này.” Trương Hải Quân nghe xong định lấy ra bao lì xì buổi trưa.

“Con nói ba này, bao lì xì vốn chuẩn bị cho con thì không tính nhé.” Trương Lộc vội nói.

Bị thiệt một lần cũng thôi đi, sao lại bị tới lần thứ hai thế này.

Lúc này Đào Tử nhân cơ hội bỏ chạy đi tìm ba.

Bà nội nhìn Trương Lộc bày trò rồi nở nụ cười.

"Con đứa nhỏ này, ba của con hỏi con cái gì? Con muốn tiền gì? Có phải rơi mất tiền rồi không?" Lúc này Ôn Nhã cũng tỉnh táo lại, rất tự nhiên hướng về Trương Hải Quân nói chuyện.

"Không có tiền, không bàn nữa." Trương Lộc rất bướng bỉnh nói, đương nhiên cô có tự tin để bướng bỉnh như vậy.

"Đừng tưởng rằng con lớn rồi, mẹ cũng không dám đánh con, mau nói cho mẹ biết." Sắc mặt Ôn Nhã trầm xuống, liền quát lớn.

"Bà nội." Trương lộc lập tức nắm lấy cánh tay của bà nội bên cạnh ủy khuất nói.

Đây chính là sức mạnh của cô.

"Con cũng biết Tiểu Lộc là một cô gái đã trưởng thành, thái độ nói chuyện không thể tốt một chút hay sao?" Bà nội nghe vậy lập tức nói.

Ôn Nhã:...

"Được rồi, được rồi, cho con, cho con được chưa, chờ tới năm mới lại cho con thêm một cái nữa."

Trương Hải Quân vội vàng hòa giải, đem tiền lì xì móc ra.

Trương Lộc không khách khí chút nào kéo tới, sau đó lấy tiền ra, còn chuẩn bị đếm một chút, một bộ dạng ham tiền.

Dù sao cũng là con gái của mình, Trương Hải Quân cũng không tức giận, trái lại cảm thấy có chút buồn cười.

Ôn Nhã thì không được, mắt mở thật to, nhưng mà Trương Lộc có người làm chỗ dựa, không một chút nào sợ bà, còn hướng về phía bà le lưỡi, làm cái mặt quỷ.

"Được rồi, con cũng không cần chọc tức mẹ con, nếu cầm chỗ tốt, liền cùng bọn họ nói một chút." Bà nội cười ha hả nói.

Sau đó đứng dậy đi về phía phòng trước.

Nghiêm Tú Ảnh rất có mắt nhìn, vội vàng đứng lên đến đỡ bà nội, cùng với bà rời đi.

Sau đó chỉ còn dư lại một nhà ba người Trương Hải Quân ở trong sân.

"Ba của con lúc nào lại đây?"

"Nhanh thôi ạ, ông ấy ở nhà đang nấu ăn, nói vừa vặn mang tới cho bà nội nếm thử."

"Thật là có lòng."

"Bà nội, không cần khách khí như thế."

"Haizz ..." Bà nội bỗng nhiên thở dài.

"Bà cảm thấy khá là đáng tiếc, Tứ Hải nếu là không có bạn gái, chúng ta nhưng chính là người một nhà rồi." Bà nội cười nói.

"Bà nội ..."

Nghiêm Tú Ảnh có phần ngượng ngùng gọi một tiếng.

"Ăn có ngon không?"

Các cô đi vào phòng trước, chỉ thấy Đào Tử quỳ gối trên ghế, nằm sấp trên tủ kính, duỗi dài cánh tay cho Hà Tứ Hải ăn bánh bao heo nhỏ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment