Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 820 - Chương 820: Hiếu Kỳ.

Chương 820: Hiếu Kỳ. Chương 820: Hiếu Kỳ.

Hà Tứ Hải bởi vì sửa chữa đồ vật, nên vết bẩn dính đầy tay.

"Ăn ngon." Hà Tứ Hải nói.

"Có thật không?" Đào Tử vui vẻ hỏi.

"Đương nhiên là thật, mùi vị cũng không tệ, chỉ là có chút nguội lạnh, ba nghĩ nóng hẳn là ăn càng ngon hơn." Hà Tứ hải cười nói.

"Vậy con lần sau làm cho ba ăn, con rất tuyệt nha." Đào Tử vui vẻ nói.

"Được, ba biết con là giỏi nhất, tiểu trư nặn cũng rất giống." Hà Tứ Hải nói.

"Ha ha."

Đào Tử nghe vậy, mông đít nhỏ quỳ gối trên ghế vểnh lên vui vẻ uốn tới ẹo lui.

"Tứ Hải, anh ấy rất thích trẻ con sao?" Nghiêm Tú Ảnh thì thầm ở tai bà nội nói.

"Bởi vì Tứ Hải thiện tâm." Bà nội cười ha hả nói.

Sau đó hướng về Hà Tứ Hải đi tới.

"Tứ Hải, muộn rồi, đừng sửa nữa, ngày mai lại làm."

"Ừm, cháu biết rồi, cháu làm xong cái này nữa." Hà Tứ Hải đáp một tiếng.

"Bà cố nội." Đào Tử cầm bì nilon trống không, từ trên ghế trèo xuống.

"Hôm nay chơi có vui hay không?" Bà cố nội sờ đầu nhỏ của nàng hỏi.

"Hắc hắc, chơi cũng vui nha, buổi trưa, Dì Chu còn làm đồ ăn ngon cho bọn con nữa đó." Đào Tử mừng rỡ nói.

"Dì Chu là mẹ của Uyển Uyển." Hà Tứ Hải ở bên cạnh giải thích một câu.

"Vui vẻ là được rồi, bà lớn của con còn chuẩn bị cho con một hồng bao lớn đấy, nhưng mà không tìm thấy con."

"Bà lớn?" Đào Tử tràn đầy nghi hoặc.

"Chính là mẹ của chị Tiểu Lộc." Bà nội nói.

Sau đó bật cười.

"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên hỏi.

"Bà đang nghĩ, danh xưng này đủ loạn, cháu gọi tiểu Lộc là chị, rồi lại gọi mẹ của Tiểu Lộc là bà." Bà nội cười nói.

Đám người đang nói chuyện, thì Nghiêm Chấn Hưng mang theo cái túi từ bên ngoài đi vào.

"Dì Chu, quấy rầy rồi." Nghiêm Chấn Hưng người còn chưa vào cửa, xa xa liền hướng bà nội chào một tiếng.

Sau đó lại quay đầu hướng về Hà Tứ Hải gật đầu.

"Chấn Hưng tới rồi à, mau vào trong đi." Bà nội cười ha hả chào hỏi.

"Chờ một chút."

Nghiêm Chấn Hưng mở túi ra, từ bên trong lấy ra một cái chân vịt om đưa cho Đào Tử.

"Đây là món buổi chiều bác nấu, cháu nếm thử xem sao?" Nghiêm Chấn Hưng cười ha hả nói.

Đào Tử không có đưa tay đón lấy, mà là nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải gật đầu một cái nói: "Cầm đi, vừa vặn dùng túi nilon trên tay con bọc lại."

Cái túi đựng bánh bao heo hồi nãy thật tiện dụng.

"Cảm ơn ạ." Đào Tử lúc này mới đưa tay tiếp tới.

"Thật ngoan." Nghiêm Chấn Hưng cười ha hả nói.

Sau đó cùng với bà nội đi vào bên trong nhà.

Nghiêm Tú Ảnh thì ở lại, cô đem Đào Tử một lần nữa ôm trở lại ghế đẩu ngồi xuống, sau đó tự mình lấy một cái ghế ngồi bên cạnh Đào Tử.

"Có chuyện gì à?" Hà Tứ Hải nhận ra được ánh mắt Nghiêm Tú Ảnh đang dò xét mình, liền ngẩng đầu lên hỏi một câu.

"Tôi chỉ là hiếu kỳ thôi." Nghiêm Tú Ảnh cười hì hì nói.

"Ồ." Hà Tứ Hải nghe vậy cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Nghiêm Tú Ảnh thấy Hà Tứ Hải không nói chuyện với mình, có chút bất mãn mà bĩu môi.

Suy nghĩ một chút nói: "Vừa nãy tôi nhìn thấy cô gái nhỏ tên Uyển Uyển kia, XÍU...UU! một cái liền xuất hiện ở trong sân."

"Ồ." Hà Tứ Hải nghe vậy nói.

Nghiêm Tú Ảnh nhịn không được nhướng mắt, nói tiếp: "Cô bé cũng giống như anh, cũng là Thần Tiên à?"

"Ừm... Xem như vậy đi." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy còn Lưu tiểu thư thì sao?" Nghiêm Tú Ảnh lại hỏi.

"Cô ấy cũng như cô thôi, chỉ là người bình thường."

"Ồ, vậy Huyên Huyên thì sao?" Nghiêm Tú Ảnh suy nghĩ một chút lại hỏi.

"Con bé giống với Uyển Uyển."

Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy, đem ánh mắt nhìn về phía bên cạnh, đứa nhỏ ăn đầy mặt đều là mỡ đông.

Tiểu gia hỏa vẻ mặt không hiểu nhìn về phía nàng, không hiểu chị Tú Ảnh nhìn nàng làm gì.

"Con bé là Đào Tử." Hà Tứ Hải nói.

"Thần Tiên?" Nghiêm Tú Ảnh nói.

Hà Tứ Hải lắc đầu, Nghiêm Tú Ảnh không hiểu ý của anh, Đào Tử chính là Đào Tử, mới là người đặc biệt nhất.

Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy hơi nghi hoặc một chút, tại sao Uyển Uyển với Huyên Huyên đều là Thần Tiên, Đào Tử lại là người bình thường chứ?

Nhưng mà cô hỏi nhiều như vậy, đã có chút vượt giới hạn, lại hỏi tiếp, liền có chút không biết điều.

Hơn nữa, nó cũng giống như những gì Hà Tứ Hải đã nói với cô trước đây.

Gắng giữ lòng bình thường là được, nghĩ nhiều như thế làm gì.

Cô chỉ là hiếu kỳ mà thôi.

Mà lúc này trong sân, Trương Lộc đại khái đã giải thích lai lịch của Hà Tứ Hải cho cha mẹ cô nghe.

Mà bọn họ cũng có những câu hỏi tương tự như Nghiêm Tú Ảnh vậy.

Trương Hải Quân sau khi nghe xong cau mày, trong lòng có một loại cảm giác không dễ chịu.

Là một quân nhân, đầu tiên nghĩ đến là quốc gia, đối với nhân dân có nguy hại hay không.

Nhưng từ góc độ của người thân, hắn lo lắng Hà Tứ Hải có thể gặp nguy hiểm gì hay không.

Suy nghĩ một chút, hắn đứng dậy đi về phía phòng trước.

Hắn chuẩn bị cùng với Hà Tứ Hải nói chuyện với nhau một chút.

Nghiêm Tú Ảnh thấy Trương Hải Quân đi vào, biết hắn có lời muốn nói với Hà Tứ Hải.

Thế là kéo lên Đào Tử cùng nhau về trong phòng, vừa vặn cũng đem khuôn mặt nhỏ của cô bé đi rửa.

"Tứ ... Tứ Hải ..." Trương Hải Quân gọi một tiếng, Hà Tứ Hải đang tập trung sửa đồ.

Nhưng vì những lời nói của Trương Lộc, hắn đã luôn coi Hà Tứ Hải như người bình thường mà đối xử.

Lúc này lại sinh ra lòng kính nể với Hà Tứ Hải.

Lúc gọi tên hắn cũng có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment