"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải nghe thấy tiếng Trương Hải Quân, ngẩng đầu lên hỏi.
"Vậy . ." Trương Hải Quân do dự nói.
Hắn không biết là phải bắt đầu nói từ đâu.
Suy nghĩ một chút, hắn ở trước quầy ngồi xuống trên ghế.
"Ừm. . . Tôi vừa nãy nhìn thấy một cô gái nhỏ đưa Đào Tử trở về."
"Con bé tên là Uyển Uyển, Lâm Uyển Uyển."
Hà Tứ Hải hiểu ý của hắn, thả công cụ trong tay xuống nhìn hắn nói.
"Cô gái nhỏ đó, cô . . Cô ấy rất là lợi hại, tôi nghe tiểu Lộc nói, cô ấy có thể chớp mắt vạn dặm, Đào Tử ngày hôm nay chính là đến nhà cô ấy, nhà cô ấy ở. . ."
Hà Tứ Hải gật đầu, cắt ngang lời nói của hắn: "Cách đây mấy năm, con bé bị người ta lừa bán, chịu dày vò, nhưng lại không có chỗ trốn, chuyện con bé khát vọng nhất, trừ bỏ cha mẹ có thể tìm được con bé ở ngoài, chính là hy vọng có thể trốn vào hư không, biến mất không có tung tích, tránh né kẻ ác, cho nên con bé chết rồi thức tỉnh năng lực thần thông này. . ."
Trương Hải Quân nghe vậy trầm mặc không nói gì, vừa nãy hắn cũng nhìn thấy cô gái nhỏ, đáng yêu thiện lương, vẻ mặt vui vẻ, không nghĩ tới lại đã từng trải qua những chuyện đó, khiến người khác cũng thấy đau lòng thay.
"Sau khi tôi phát hiện con bé, giúp con bé hoàn thành tâm nguyện, cha mẹ con bé tìm đến để báo đáp, con bé từ đó trở thành đồng tử dưới trướng tôi."
Hà Tứ Hải sở dĩ nói với Trương Hải Quân những cái này, là muốn nói cho hắn biết ý nghĩa của công việc Tiếp dẫn giả này.
"Hóa ra tất cả tiểu Lộc nói tới đều là thật à." Trương Hải Quân thở dài nói một câu.
Trương Hải Quân nghe vậy, không tiếp tục hỏi tới nữa.
Hà Tứ Hải làm sao trở thành Tiếp dẫn giả, lại có thần thông như thế nào,...
Kỳ thực những cái này đều không quan trọng.
"Vậy cậu vẫn là cậu sao?" Trương Hải Quân hỏi.
Câu hỏi này nói không hiểu ra sao, thế nhưng Hà Tứ Hải biết hắn có ý gì.
Trương gia Trương Văn Chu chỉ là một người bình thường, như vậy hiện tại Hà Tứ Hải, đúng là Trương gia Trương Văn Chu sao?
Hoặc là nói, trước mắt Hà Tứ Hải kỳ thực căn bản là không phải Trương gia thất lạc Trương Văn Chu.
"Ông có biết, tôi tại sao lại tìm đến chỗ này không??" Hà Tứ Hải chỉ trỏ quầy hàng hỏi.
"Không phải Tiểu Lộc ở trên mạng đăng những bài tìm người sao?" Trương Hải Quân phản ứng lại, lập tức hỏi.
Hà Tứ Hải lắc đầu.
"Là ông nội tìm tới tôi."
"Ba?" Trương Hải Quân trố mắt ngoác mồm hỏi.
Hà Tứ Hải gật đầu, "Người chết rồi, nếu như tâm nguyện chưa xong, sẽ lưu lại ở nhân gian, không thể trở về âm phủ, ông nội cũng là như thế. . ."
"Ba."
Giọng nói Trương Hải Quân trầm thấp gọi một tiếng, trong giọng nói tràn ngập áy náy.
Hắn có lẽ là một người quân nhân đúng nghĩa, nhưng tuyệt đối không phải một đứa con trai tốt, thậm chí không phải một anh trai tốt.
Nếu không Trương Lục Quân cũng sẽ không vẫn luôn bất hòa với hắn.
"Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, quốc gia vẫn không. . . Không quá đề xướng những cái này, nếu như gặp phải cái gì. . . Khó khăn, có lẽ tôi có thể giúp đỡ được việc gì đó, ừm. . . Chủ yếu vẫn là ông ngoại Tiểu Lộc. . ."
Trương Hải Quân có chút thấp thỏm nói, ngôn từ cũng là hàm hồ, thế nhưng Hà Tứ Hải nghe ra trong lời nói của hắn có ý gì.
"Cảm ơn." Hà Tứ Hải nói.
Đối với một người lính mà nói, có thể nói ra những lời đó, đủ thấy là có tâm rồi.
Mặt khác không thể không đề một câu ông ngoại Trương Lộc, năng lượng thật không nhỏ, nếu không dựa vào xuất thân bình thường của gia đình Trương Hải Quân, ở độ tuổi này ở trong bộ đội đảm nhiệm chức vụ quan trọng, không phải là không có nguyên nhân.
Chạm đến là thôi, nói nhiều __ không có.
"Chỉ là không cần ông quan tâm, quốc gia cũng có ngành tương tự." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ?" Trương Hải Quân nghe vậy lấy làm kinh hãi.
"Còn có ngành như vậy sao?" Trương Hải Quân kinh ngạc hỏi.
Hà Tứ Hải gật đầu, sau đó cầm công cụ trên bàn tiếp tục công việc.
Trương Hải Quân há miệng, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy đi về trong sân.
Mới vừa ra khỏi cửa, liền gặp Ôn Nhã đang đứng ở cửa viện, cả khuôn mặt đề là thấp thỏm cùng với nghi vấn.
Trương Hải Quân gật đầu với bà.
Ôn Nhã nhìn thấy vậy trên mặt cuối cùng lộ ra vẻ vui mừng.
Rốt cuộc trong nhà có thần tiên, còn có chuyện nào vui vẻ hơn chuyện này chứ?
"Không trách, không trách. . ."
Hiện tại bỗng nhiên rất nhiều chuyện đều có thể nói nghĩ thông.
Bệnh của Dương Bội Lan đột nhiên tốt lên, xuất thân của Lưu tiểu thư như thế lại có thẻ vừa mắt Hà Tứ Hải không có gì trong tay, tất cả, không phải là không có đạo lý.
"Việc này chúng ta biết là được, đặt ở trong lòng, em cũng đừng tra hỏi Tứ Hải nữa." Trương Hải Quân hướng Ôn Nhã dặn dò.
"Yên tâm đi, em biết rõ hơn anh đấy." Ôn Nhã lườm hắn một cái.
Ôn Nhã sở dĩ nói như vậy, là bởi vì Trương Hải Quân làm quân nhân, tính cách lại ngay thẳng, có sao nói vậy, trái lại không bằng bà tâm nhãn nhiều.
Những cái này căn bản không cần Trương Hải Quân nhắc nhở, bà tự biết có chừng mực.
Hai vợ chồng đang nói chuyện, thì nhìn thấy Đào Tử từ trong nhà chạy ra.
Ôn Nhã vội vàng hướng nàng vẫy tay: "Đến chỗ bà lớn đi."
Đào Tử vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi tới.
Ôn Nhã đem hồng bao hồi sáng một lần nữa móc ra, đưa cho Đào Tử nói: "Lần này bà lớn trở về, cũng không mang món đồ gì, cho con một cái đại hồng bao, con thích mua gì thì mua."
Đào Tử nhìn hồng bao lớn một chút, cũng không có lập tức đưa tay nhận.
Mà là ngẩng đầu hướng về Ôn Nhã nói: "Con hỏi ba con đã."
"Hỏi cái gì chứ, đây là của bà lớn cho con." Ôn Nhã trực tiếp đem hồng bao nhét vào trong tay nàng.
Sau đó sờ đầu nhỏ của nàng, mỉm cười hướng về Trương Hải Quân nói: "Đào Tử sẽ không phải cũng là tiểu thần tiên chứ?"
Trương Hải Quân cười cợt, ai biết được chứ.
"Ba ba, ba ba. . ." Lúc này Đào Tử đã cầm trên tay hồng bao lớn vọt vào trước nhà.
"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
"Mẹ chị Tiểu Lộc cho con một cái hồng bao lớn." Đào Tử nhón chân lên, đem hồng bao đặt ở trên đài tủ kiếng.
"Con phải gọi là bà lớn, nếu như cho con, thì con nhận lấy đi." Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên cười nói.
"Bên trong thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều." Đào Tử vẻ vui mừng nói.
"Có đúng không? Vậy con phát tài rồi."
"Ha ha, con phát tài rồi, con là bảo bảo có tiền rồi." Đào Tử hưng phấn nói.
Hà Tứ Hải thả công cụ trong tay xuống, sau đó đem tivi đã sửa xong cấm điện, đồng thời thuận tay mở ra.
"Nửa cuộc đời lang bạt đổi lấy gia nghiệp phong phú. Giống chúng ta này phiêu bạt ở bên ngoài, những người xa quê, mùi vị quê hương lúc nhỏ nương theo bên người. . ."
Đào Tử nhìn chằm chằm truyền hình, ánh mắt lom lom nhìn.
"Làm gì, muốn ăn à?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
"Con có tiền." Đào Tử lập tức rất tự tin nói.
"Vâng, vâng, biết rồi, con có tiền, trước nhận lấy đi. . . , nếu không đều bỏ vào con heo đất vàng lớn kia đi? Tự con chọn đi?"
"Dạ vâng." Đào Tử đáp ứng một tiếng.
"Ba ba, nếu như là ba muốn ăn, con mua cho ba nha." Đào Tử nhìn chằm chằm truyền hình lại nói.
"Ba thấy là con muốn ăn thì có? Có phải là đói bụng rồi không, cũng không biết cơm tối đã nấu xong chưa." Hà Tứ Hải vỗ tay một cái đứng lên, chuẩn bị kết thúc công việc hôm nay.
"A, con mới nhớ tới, là ông nội kêu con đi gọi ba ăn cơm." Đào Tử nói.
"Có đúng không? Con chờ ba dọn dẹp xíu, chúng ta đi ăn cơm tối."
Hà Tứ Hải từ phía sau quầy đi ra, sau đó cầm ván cửa giữ cửa cho tốt nhất.
Đào Tử tò mò liếc mắt hướng ra ngoài nhìn, bên ngoài trời đã đen kịt rồi, chỉ còn dư lại đèn đuốc sáng trưng, trong đêm đen tràn ngập hương vị cuộc sống.
------
Dịch: MBMH Translate