Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 822 - Chương 822: Đứa Nhỏ Đáng Yêu Lưu Nhược Huyên.

Chương 822: Đứa Nhỏ Đáng Yêu Lưu Nhược Huyên. Chương 822: Đứa Nhỏ Đáng Yêu Lưu Nhược Huyên.

Lưu Tử Hằng nhìn thấy Huyên Huyên nằm trên mặt đất trong phòng nhỏ của nàng, lặng lẽ đi tới.

“Em gái nhỏ.” Hắn thăm dò gọi một tiếng.

Huyên Huyên ngẩng đầu lên, nhìn hắn: “Tôi là chị gái.”

“Sai rồi, là cô, Tử Hằng, con phải gọi là cô.” Đới Tinh Nguyệt bên cạnh Lưu Tử Hằng mỉm cười nói.

“Cô ạ.”

Trẻ con đúng là không cái gì là không gọi được.

Huyên Huyên nhìn hắn một chút, sau đó lại cúi đầu tiếp tục chơi của mình.

Nói chính xác hơn, là nông trại nhỏ, chẳng những có nhà, còn có chuồng bò, ổ gà, bể nước, ..., rất tinh xảo.

Ngoài ra, đương nhiên cũng có trâu, gà, vịt với một ít công cụ của nông trường.

Đồ chơi này liền được gọi là nông trường của tôi.

Lưu Tử Hằng thấy Huyên Huyên không để ý đến hắn, có chút uất ức nhìn về phía Đới Nguyệt Tinh bên cạnh.

Đới Nguyệt Tinh cũng bất đắc dĩ, nhưng vẫn là mở miệng hỗ trợ: “Huyên Huyên, Con có thể cùng với Tử Hằng nhà cô chơi với nhau được không?”

“Được ạ.” Huyên Huyên cũng không ngẩng đầu lên nói.

Đới Nguyệt Tinh nhìn về phía con trai.

“Con xem, Chuyện rất đơn giản, sao con phải để mẹ hỏi?”

Nhưng mà Lưu Tử Hằng căn bản là không nghe nàng nói, đã tiến đến trước mặt Huyên Huyên.

“Cô nhỏ, Các cô hôm nay đi đâu vậy?”

Trẻ con không biết giấu diếm, có cái gì thì hỏi cái đó.

“Đi tìm Đào Tử chơi.”

Huyên Huyên tiếp tục chơi nông trại của mình, nàng đem con gà đặt ở trong ao nước, con vịt đặt trong chuồng bò, trâu đặt bên trong trong đống cỏ khô,...

“Đào Tử là bạn tốt của cô sao?” Lưu Tử Hằng lại hỏi.

Trên thực tế, mấy người Lưu Bá Thanh ngồi ở trên ghế salon cũng im lặng dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

Lưu Trung Mưu kỳ thực cũng không giải thích gì nhiều với bọn họ, chỉ là đại khái nói một ít.

Bọn họ đối với rất nhiều chuyện cũng rất tò mò, nhưng mà lão gia tử lại cấm chỉ bọn họ bàn luận về đề tài này, làm cho trong lòng bọn họ ngứa ngáy khó chịu.

Huyên Huyên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, sau đó gật đầu một cái nói: “Đào Tử cùng với Uyển Uyển đều là bạn tốt nhất của tôi.”

“Chị gái kia, với cô có phải đều biết ma thuật đúng không?” Lưu Tử Hằng tò mò hỏi.

Huyên Huyên nghe vậy lập tức lắc đầu nói: “Tôi không biết ma thuật.”

“Nói dối.” Lưu Tử Hằng nghe vậy lập tức phản bác lại.

“Tôi không có nói dối.” Huyên Huyên ngẩng đầu lên, Trừng hắn lớn tiếng nói.

Lưu Tử Hằng bị dọa sợ, miệng nhỏ méo xẹp, nước mắt liền ở trong viền mắt đảo quanh.

“Không được khóc.” Huyên Huyên lớn tiếng quát.

Lưu Trung Mưu ngồi ở ghế salon bên cạnh vừa muốn mở miệng nói, kêu Huyên Huyên không được như vậy … Ạch… nói chuyện với cháu nhỏ như thế.

Nhưng lại bị Lưu Bá Thanh ngăn cản lại, chuyện của bọn nhỏ để bọn nhỏ tự lo, không đánh nhau là được, người lớn không nên nhúng tay vào.

Hơn nữa tính cách của Lưu Tử Hằng xác thực cũng quá mềm yếu.

Lưu Tử Hằng bị Huyên Huyên lớn tiếng quát sợ giật cả mình, sau đó vội vàng lau nước mắt.

Sau đó nói: “Vâng ạ.”

Mọi người bên cạnh cũng không nhịn được mà muốn cười.

“Cậu cũng đã là anh trai rồi, sao lại còn hay khóc được chứ?” Huyên Huyên nói.

Bất luận là về hình thể, hay là sinh lý mà nói, Lưu Tử Hằng xác thực đều lớn hơn so với nàng.

Nghe Huyên Huyên nói mình là anh lớn, Lưu Tử Hằng theo bản năng mà ưỡn ngực.

Sau đó hắn lại nói: “Nhưng là cô lúc sáng sớm, xèo một cái biến mất, xèo một cái lại xuất hiện, còn có … còn có em gái nhỏ kia đi cùng cô nữa, cùng nhau biến mất không một dấu vết, sau đó buổi chiều mới trở về.”

“Bởi vì tôi là quỷ, tôi muốn hù chết cậu.”

Huyên Huyên nói xong, lè lưỡi, lật con mắt lên, hướng về phía Lưu Tử Hằng làm mặt quỷ.

“Tôi có khủng bố không? Có dọa người hay không?” Huyên Huyên đưa tay kéo gò má Lưu Tử Hằng.

Có khủng bố hay không thì không biết, bà nội ngồi ở trên ghế salon thực sự không nhịn được bật cười.

Tuy rằng nàng nói đều là thật, thế nhưng tên tiểu quỷ này thực sự là quá đáng yêu đi.

Nếu thật sự gặp phải người xấu, phỏng chừng không dọa được người không nói, còn có thể bị tóm lại nuôi đấy chứ?

“Tôi mới không sợ cô.”

Lưu Tử Hằng lớn tiếng nói, người lại lặng lẽ lùi lại phía sau.

Phía sau chính cha của hắn Lưu Hoằng Nghị.

Mọi người thấy bộ dạng lúng túng của hắn, cũng không nhịn được mà cười to lên.

Lưu Tử Hằng quay đầu lại liếc nhìn ba, sau đó lấy dũng khí, một lần nữa đi lên phía trước.

“Vậy cô lần sau có thể mang theo tôi cùng đi chơi hay không?” Lưu Tử Hằng nhỏ giọng nói.

Huyên Huyên liếc hắn một cái, sau đó nói: “Cậu là con trai, tôi là con gái, cậu theo chúng tôi chơi cái gì chứ?”

“Ồ…” Lưu Tử Hằng miệng nhúc nhích, không biết nói cái gì.

Lưu Bá Thanh ngồi bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngay cả lão gia tử cũng không nhìn nổi nữa rồi.

“Con xem các con, đem con giáo dục thành cái dạng gì rồi, một bé trai, một chút khí phái đàn ông cũng không có.” Lão gia tử Lưu Tâm Viễn bất mãn nói.

“Trước đây do chúng con bận rộn công việc, Tử Hằng đều do bảo mẫu…”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment