Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 823 - Chương 823: Đứa Nhỏ Đáng Yêu Lưu Nhược Huyên. (2)

Chương 823: Đứa Nhỏ Đáng Yêu Lưu Nhược Huyên. (2) Chương 823: Đứa Nhỏ Đáng Yêu Lưu Nhược Huyên. (2)

Nói tới chỗ này, Tống Quế Phương ở bên cạnh bất mãn nhướng mắt, thà cho bảo mẫu chăm sóc cũng không muốn để cho bọn họ chăm sóc.

Có thể do bây giờ tuổi tác cũng bọn họ đã cao, nào còn có tinh lực mà chăm sóc trẻ con chứ.

“Chờ sang năm nghỉ hè, con đưa thằng bé đi trại hè rèn luyện.” Lưu Hoằng Nghị nói.

“Trại hè? Cha mẹ có thể theo sao?” Lưu Tâm Viễn vội vàng hỏi.

“Trại hè, chính là để rèn luyện năng lực gánh vác với độc lập cho mấy đứa nhỏ, phụ huynh đương nhiên là không được đi theo.”

“Như vậy có được không? Tử Hằng vẫn còn nhỏ, thằng bé sao đi một mình được?” Lưu Tâm Viễn lo lắng nói.

Mọi người cũng đều nở nụ cười, ghé bỏ hắn không có khí phái đàn ông cũng là ông, lo lắng hắn biến thành nam tử hán cũng là ông.

Nhưng mà phần lớn ông bà nội Đại Hạ đều là như vậy sao?

Huyên Huyên không hiểu nổi bọn họ đang cười cái gì, lẽ nào cô là quỷ, ngay cả chút dọa người cũng không có sao?

Cô lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục chơi nông trại của mình.

“Vãn Vãn, hôm ba mươi mình con đi là được rồi, không cần dẫn Huyên Huyên theo.” Tôn Nhạc Dao ngồi ở bên cạnh nói với Lưu Vãn Chiếu đang xem điện thoại di động ở đối diện.

“Không được, con cũng phải đi.” Huyên Huyên ngay lập tức đứng lên chống nạnh kháng nghị.

“Vì sao không mang con đi cùng chứ?” Huyên Huyên khí thế hùng hổ chất vấn.

“Chị của con là có việc, con đi theo làm gì?” Vẻ mặt Tôn Nhạc Dao bất đắc dĩ nói.

“Con cũng có việc.”

“Con có chuyện gì?”

“Con muốn tìm Đào Tử chơi.” Huyên Huyên lời lẽ hùng hồn nói.

Đây chính là chuyện rất lớn.

“Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi.” Lưu Tử Hằng ở bên cạnh nói.

Hắn không biết là đi đâu, thế nhưng chỉ cần đi theo là được, sau đó xem một chút có thể cùng với cô nhỏ học một ít ma thuật, hắn nhưng là một đứa bé thông minh đấy.

“Con tham gia náo nhiệt gì chứ? Cô lớn con là đến nhà dượng lớn, con đi theo làm gì?” Đới Nguyệt Tinh đem hắn ôm vào trong ngực nói.

Câu nói này nhìn như là đang nói với Lưu Tử Hằng, trên thực tế là đang cười nhạo Lưu Vãn Chiếu.

“Chị dâu, chị nói linh tinh cái gì vậy? Bát tự còn chưa xem qua mà.” Lưu Vãn Chiếu để điện thoại xuống, đỏ mặt nói.

“Đêm 30 tới cửa, còn chưa xong sao?” Đới Nguyệt Tinh cười nói.

Lưu Tâm Viễn ở bên cạnh nghe xong, hướng về Lưu Trung Mưu hỏi: “Trung Mưu, Tứ Hải đã nói với con, cậu ta tính như thế nào không?”

“Anh ấy nói trong vòng hai năm nữa.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Còn muốn hai năm nữa?” Lưu Tâm Viễn nghe vậy có hơi thất vọng.

Lưu Vãn Chiếu năm nay đã hai mươi sáu tuổi rồi, chừng hai năm nữa thì đã hai mươi tám tuổi.

“Thời gian hai năm không dài, lại nói, Tứ Hải quả thực là nhỏ hơn một chút, hai năm sau cũng là hai mươi mốt.” Tôn Nhạc Dai giúp nói đỡ một câu.

Đới Nguyệt Tinh nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó hướng về phía Lưu Vãn Chiếu nhíu mày, lộ ra một nụ cười thâm ý.

Lưu Vãn Chiếu hiểu cô có ý gì, gò má đỏ chót, lườm một cái, sau đó làm bộ như không thấy.

“Vậy có thể đem chuyện này định sẵn trước được không?” Lưu Tâm Viễn do dự một chút hỏi.

Lưu Trung Mưu nghe vậy cũng không nói gì, mà nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.

Hà Tứ Hải không phải người bình thường, bọn họ không tiện ra mặt, chỉ có thể liếc nhìn Lưu Vãn Chiếu.

“Con… con hỏi Tứ Hải một chút.” Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt nói.

“Haizz.” Đới Nguyệt Tinh ở bên cạnh khoa trương thở dài.

“Em sao thế?” Lưu Hoằng Nghị kỳ quái hỏi.

“Xong rồi, xong rồi, Vãn Vãn hoàn toàn rơi vào rồi, sau này nếu thật sự kết hôn thì phải làm sao đây chứ?” Đới Nguyệt Tinh khoa trương nói.

Hàn Nghệ Quyên vẫn không nói chuyện, đang muốn mở miệng nói.

Liền nghe Huyên Huyên bên cạnh lớn tiếng ồn ào nói: “Mọi người có nghe con nói không vậy? Mọi người không tôn trọng trẻ con chút nào.”

“Ba ba, ăn có ngon không?”

Uyển Uyển nhón mũi chân, lay mép bàn, hướng về Lâm Kiến Xuân hỏi.

“Ăn ngon.” Lâm Kiến Xuân duỗi ngón tay cái về phía Uyển Uyển.

Thực ra mùi vị cũng bình thường, chủ yếu là con gái có thể nhớ đến hắn, vậy thì bất kỳ món ăn nào cùng đều là mỹ vị hết.

Huống hồ nghe vợ nói, buổi trưa đầu tiên con bé nói muốn để cho hắn ăn.

“Hiahiahia…” Uyển Uyển vui vẻ nở nụ cười.

“Hiahiahia…” Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng cười bắt chước nàng.

Uyển Uyển quay đầu nhìn lại, là em trai nghịch ngợm.

“Em sao lại bắt chước chị?” Uyển Uyển bất mãn hỏi.

“Chị nhớ đến ba, có nhớ tới em hay không? Em tại sao lại không có?” Lâm Trạch Vũ hỏi.

Uyển Uyển nghe vậy lập tự lộ ra vẻ mặt kỳ quái, cái ý gì vậy? Tại sao cô phải nhớ đến cậu?

“Ông ấy là ba của chị.” Uyển Uyển nói.

“À, thật là đau lòng mà, chị vậy mà nói như thế.” Lâm Trạch Vũ ôm ngực, làm bộ dáng như đau khổ.

Lâm Kiến Xuân với Chu Ngọc Quyên ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, nhìn hai người bọn họ tranh luận với nhau.

“Em là em trai chị nha.” Lâm Trạch Vũ nói, đồng thời còn làm bộ dáng thương tâm gần chết, cũng có năng khuyến làm diễn viên nha.

Uyển Uyển nghe vậy thì sửng sốt.

Cô thật sự là không nghĩ tới chuyện này.

“Chị gái lẽ nào không chăm sóc em trai sao? Có đồ ăn ngon đầu tiên là phải nghĩ đến em trai sao?” Lâm Trạch Vũ lại nói.

Uyển Uyển nghe vậy, ngước cổ lên nhìn đỉnh đầu Lâm Trạch Vũ, rồi lại cúi đầu nhìn thân thể thấp bé của mình, tôi chăm sóc cậu?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment