Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 824 - Chương 824: Đứa Nhỏ Đáng Yêu Lâm Uyển Uyển.

Chương 824: Đứa Nhỏ Đáng Yêu Lâm Uyển Uyển. Chương 824: Đứa Nhỏ Đáng Yêu Lâm Uyển Uyển.

“A, tôi thật là khổ sở mà, tôi đau lòng quá.” Lâm Trạch Vũ nằm nhoài trên bàn bộ dáng muốn chết.

Lâm Kiến Xuân cùng với Chu Ngọc Quyên cũng không nhịn được mà muốn cười.

“Được rồi, được rồi, cái này cho em ăn, ăn rất ngon nha.”

Uyển Uyển vẻ mặt bất đắc dĩ ở túi trước ngực móc, sau đó lấy ra được một hạt dẻ cười.

“Thật sự cho em ăn sao?” Lâm Trạch Vũ ngay lập tức như sống lại, vẻ mặt vui mừng.

Uyển Uyển gật đầu.

“Cảm ơn.” Lâm Trạch Vũ lập tức duỗi tay ra.

Sau đó Uyển Uyển thả hạt dẻ vào lòng bàn tay của hắn, một hạt, chỉ một hạt…

Lâm Trạch Vũ ngây người, Lâm Kiến Xuân cùng với Chu Ngọc Quyên bật cười haha.

“Chỉ có một hạt?” Lâm Trạch Vũ kinh ngạc hỏi.

“Ăn đi, nó rất ngon đó.” Uyển Uyển nói.

“Em nói chính là chỉ có một hạt à?” Lâm Trạch Vũ hỏi lại lần nữa.

“Há, chị nói là nó ăn rất ngon nha.” Uyển Uyển học hắn trả lời lại.

Lâm Trạch Vũ: …

“Làm sao? Em không muốn ăn sao? Không muốn ăn vậy thì cho chị.”

Uyển Uyển nói xong, ngay lập tức duỗi ngón tay mình ra, muốn lấy lại một viên hạt dẻ cười duy nhất ở trong lòng bàn tay hắn.

“Này là của em, em ăn.” Lâm Trạch Vũ lập tức rụt tay lại.

Sau đó lùi xa vài mét, nhét vào trong miệng.

“Phi phi phi, bị hư rồi.” Lâm Trạch Vũ nhíu mày nói.

Uyển Uyển nghe vậy có chút áy náy, thế là đem tay nhỏ đưa tới nói: “Vậy chị lại cho em một cái khác.”

“Được.” Lâm Trạch Vũ lập tức mỉm cười xòe tay ra.

Sau đó…

“Phi, phi…, vẫn là bị hư.” Lâm Trạch Vũ lại lần nữa nói.

Sau đó lần này không đợi Uyển Uyển mở miệng đã chủ động duỗi tay ra.

Uyển Uyển nhìn trong lòng bàn tay nhỏ của mình còn có mấy hạt, chính mình gạt gạt, sau đó lấy ra một hạt dẻ cười vừa lớn lại đẹp, lại lần nữa bỏ vào trong lòng bàn tay Lâm Trạch Vũ.

“Phi phi phi … vẫn là hư.” Lâm Trạch Vũ nói.

Vì để cho Uyển Uyển tin là hắn nói thật, hắn cố ý làm ra bộ mặt đau khổ: “Em sao lại xui xẻo như vậy chứ, ăn mấy hạt đều bị hỏng, mẹ, mẹ rót cho con cốc nước, để con súc miệng.”

Chu Ngọc Quyên nghe vậy rót cho hắn một cốc nước, sau đó ở trên lưng hắn vỗ nhẹ.

Ý tứ rất rõ ràng, để hắn có chừng mực.

Căn bản không phải là hư, nếu thật sự hư, thì hắn đã phun ra rồi.

Lâm Trạch Vũ uống một ngụm nước, cố ý thở phào một cái.

Sau đó lại duỗi tay về hướng Uyển Uyển.

Uyển Uyển lại không phải là đứa ngốc, đã nhận ra được có chỗ không đúng, thế là nhìn hắn.

“Lại cho em một hạt ăn thử nữa đi, đều bị hư, mùi vị trong miệng của em không được thoải mái cho lắm.”

Lâm Trạch Vũ giả vờ đến cùng, Uyển Uyển cái đứa nhỏ ngốc này lại tin lần nữa.

Lâm Kiến Xuân lườm hắn một cái, đã bắt đầu bất mãn rồi, tiểu tử thúi này, vậy mà dám lừa con gái bảo bối của hắn.

Thế nhưng Lâm Trạch Vũ làm bộ như không nhìn thấy, bàn tay hướng về Uyển Uyển giục.

Uyển Uyển suy nghĩ một chút, đem mấy hạt dẻ cười trong tay lên bàn, sau đó đẩy ra một hạt, đặt ở trong miệng mình mút mút.

Sau đó phù một cái, nhả ra lòng bàn tay của mình, sau đó dùng ngón tay của mình lấy hạt dẻ dính đầy nước miếng của cô đặt ở trong lòng bàn tay Lâm Trạch Vũ.

“Cái này không có hư.” Vẻ mặt Uyển Uyển thành thật nói.

Lâm Trạch Vũ sửng sốt (0_0).

Lâm Kiến Xuân cùng Chu Ngọc Quyên bắt đầu cười ha ha, thật sự là buồn cười không chịu được, cái này có phải gọi là tự làm tự chịu không?

“Ai bảo con giở trò xấu, ăn cho ba.” Lâm Kiến Xuân nói.

“Ba.” Lâm Trạch Vũ vẻ mặt đau khổ gọi một tiếng.

“Làm sao? Con còn chê Uyển Uyển bẩn sao? Uyển Uyển cũng không có ghét bỏ con, ăn cho ba.” Lâm Kiến Xuân trừng hắn nói.

“Được rồi, được rồi, chỉ là giỡn, anh nghiêm túc như vậy làm gì.” Chu Ngọc Quyên ngưng cười, ở bên cạnh giản hòa.

Cũng không định từ chối, Lâm Trạch Vũ thật sự đem hạt dẻ kia nhét vào trong miệng.

“Không bị hư chứ?” Vẻ mặt Uyển Uyển vẫn thành thật hỏi.

Nàng là một đứa bé thành thật, sẽ không nói dối người khác.

“Không có.” Lâm Trạch Vũ dở khóc dở cười nói.

“Này là được rồi.” Lâm Kiến Xuân lấy tay vỗ vào người Lâm Trạch Vũ.

“Uyển Uyển là chị con, con bé còn nhỏ, con phải để ý đến cảm nhận của con bé nhiều hơn, không thể bởi vì con bé nhỏ, liền bắt nạt nó …”

Lời này nghe sao lại khó chịu như vậy chứ? Không phải chị gái chăm sóc em trai sao?

“Biết rồi, mẹ, chúng ta có thể ăn cơm chưa? Con bận cả ngày, đói muốn chết rồi đây.” Lâm Trạch Vũ nói.

Sắp tới tết, công nhân là thoải mái nhất, bận rộn nhất trái lại là ông chủ, rất nhiều chuyện cần hắn đến xử lý.

“Sắp rồi, các con chờ một chút.” Chu Ngọc Quyên nói xong, xoay người vào nhà bếp.

“Đúng rồi, khoảng thời gian này, con cùng với La Vũ Dương làm việc với nhau, cô gái đó như thế nào?” Lâm Kiến Xuân nhìn như là tùy ý hỏi.

Sau đó giúp Uyển Uyển đen hạt dẻ trên bàn đều bóc ra.

Tiểu gia hỏa đều đem hạt dẻ trong túi đều móc ra, toàn bộ đặt ở trên bàn.

“La tiểu thư? Rất lợi hại, cũng rất ưu tú.” Lâm Trạch Vũ thuận miệng nói.

“Thật không? Vậy con phải học hỏi cô ấy, rốt cuộc con cũng tốt nghiệp chưa lâu, không có kinh nghiệm gì mấy, La tiểu thư đã giúp cha cô ấy quản lý sản nghiệp nhiều năm, nói không khoa trương chút nào, tập đoàn Thiên Hợp mấy năm qua phát triển mạnh, đều là công lao của La tiểu thư …”

“Ba, ba, con biết ba là có ý gì, thế nhưng mọi người cũng không thể mai mối loạn được, ưu tú là ưu tú, hai chuyện này là khác nhau…”

“Hóa ra con cũng biết là bọn ta có ý gì à?” Lâm Kiến Xuân liếc mắt nhìn hắn nói.

“Con cũng không phải là người ngu.” Lâm Trạch Vũ nói.

Uyển Uyển ngồi đối diện hắn nghe vậy, hướng về phía hắn hiahiahia nở nụ cười.

Lâm Trạch Vũ vẻ mặt mờ mịt, lời này không đúng chỗ nào chứ? Lẽ nào chị ấy cho rằng mình bị ngu?

Đúng lúc này, Chu Ngọc Quyên đem đồ ăn bưng ra.

“Ăn cơm thôi, Uyển Uyển, hạt dẻ cười không được ăn nữa, ăn cơm xong hẳn rồi ăn.”

“Dạ vâng mẹ.” Uyển Uyển nói xong, lại chuẩn bị đem hạt dẻ cười trên bàn bỏ lại trong túi của mình.

“Được rồi, để ở chỗ này đi, không ai ăn của con đâu.” Lâm Kiến Xuân dở khóc dở cười nói.

Uyển Uyển nghe vậy, lập tức nhìn về phía Lâm Trạch Vũ đối diện.

Lâm Trạch Vũ: -_-

Hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân mỉm cười.

Có con thật tốt, có con nhà cửa vĩnh viễn không thiếu niềm vui.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment