Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 825 - Chương 825: Trêu Chọc Ba Ba.

Chương 825: Trêu Chọc Ba Ba. Chương 825: Trêu Chọc Ba Ba.

"Đợi đến lúc gặp bà nội, con phải nói chúc mừng năm mới, biết chưa?”

Hà Tứ Hải vừa sửa sang lại quần áo trên người Đào Tử, vừa dặn dò nàng.

“Con biết rồi, sau đó mọi người sẽ lì xì cho con, ha ha.” Đào Tử vui vẻ nói.

“Con cái đứa nhỏ tham lam này.” Hà Tứ Hải điểm nhẹ một cái trên mũi nàng.

Ngay vào lúc này, bên ngoài đã có người đốt pháo hoa.

Đương nhiên không phải sáng sớm đã ăn tết, bình thường lúc này, đều là đến nhà khác chúc tết, sau đó mới đốt pháo hoa.

Thế nhưng Đào Tử sau khi nghe thấy tiếng pháo, đợi không kịp mà xông ra ngoài.

Lúc đi ra còn ôm theo con heo vàng lớn.

“Con ôm heo vàng làm gì?”

“Đòi tiền.” Đào Tử rất tự tin nói.

Hà Tứ Hải: …

Hà Tứ Hải muốn nói, nhưng Đào Tử đã chạy ra phòng khách, sau đó vang lên tiếng gọi cố nội.

“Đào Tử dậy rồi à.”

“Bà, chúc bà năm mới vui vẻ.” Đào Tử nói.

Sau đó trực tiếp đem heo vàng lớn duỗi tới trước mặt bà nội.

Bà nội sửng sốt một chút, không biết nàng muốn làm gì.

“Đào Tử.” Hà Tứ Hải đi ra trực tiếp che mặt, có ai lại đi xin lì xì như vậy không chứ?

“Con bé đây là?” Bà nội nghi hoặc hướng về Hà Tứ Hải hỏi.

“Con bé là muốn lì xì.” Hà Tứ Hải dở khóc dở cười nói.

“Ha ha, được, được, bà nội cho con một cái bao lớn.”

Bà nội ở trong túi lấy ra một bao lì xì lớn, sau đó gấp lại nhét vào trong con heo vàng, cũng may heo vàng này rất lớn, nếu không đã không nhét vào lọt rồi.

“Cảm ơn bà cố.” Đà Tử vui vẻ nói.

Sau đó ôm heo vàng hướng về phía nhà bếp chạy, cô biết ông nội bà nội đang ở trong nhà bếp.

“Đào Tử …” Hà Tứ Hải gọi.

“Kệ con bé, kệ con bé đi, ăn tết mà, con bé vui vẻ là được rồi.” Bà nội chặn lại nói.

“Làm như vậy, cũng không được tốt lắm.” Hà Tứ Hải bó tay không biết nói gì.

“Có gì không tốt chứ? Gặp heo phát tài, đều là người một nhà, chú ý đến những cái kia làm gì.” Bà nội không để ý lắm nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng thấy cũng có lý, cũng đi theo nàng.

Rất nhanh Đào Tử đã vui vẻ chạy trở về.

Hưng phấn nói với Hà Tứ Hải: “ba, ba, ông nội với bà nội đều cho co một cái bao lì xì.”

“Thật không? Vậy con kiếm được nhiều rồi.”

Đang nói chuyện, liền gặp Trương Hải Quân cùng với Ôn Nhã từ ngoài cửa đi vào, hóa ra bọn họ cũng mới dậy, đang quét sân, có rất nhiều xác vỏ hoa quả khô tối hôm qua ăn.

Sau đó Đào Tử lập tức chạy tới, giơ heo vàng lên nói: “Chúc mừng năm mới.”

Hà Tứ Hải vội vàng đem nàng lôi trở lại.

“Hai ngày trước bà lớn không phải đã cho một cái bao lì xì rồi sao? Con còn muốn nữa hả?” Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

“Há, ồ” Đào Tử nghe vậy như sực nhớ ra.

Sau đó đem heo vàng nhỏ giơ tới trước mặt Trương Hải Quân.

Bà lớn đã cho rồi, nhưng ông lớn vẫn chưa cho.

“Con bây giờ muốn bao lì xì hay là xin cơm?” Hà Tứ Hải nói.

Vừa mới dứt lời, bà nội liền ở sau lưng Hà Tứ Hải vỗ một cái.

“Phi phi phi, năm mới mà nói cái gì xin cơm chứ.”

Bất quá không nghĩ tới, Trương Hải Quân vậy mà thật sự lấy ra một bao lì xì.

“Bác cả, không cần đâu, trước đó bác gái đã cho một bao lì xì lớn rồi, làm sao lại cho được nữa chứ?” Hà Tứ Hải vội vàng ngăn cản hắn nói.

“Bà ấy là bà ấy, của tôi là của tôi.” Bác cả nói, sau đó trực tiếp nhét vào trong con heo vàng trên tay Đào Tử.

“Ha ha …” Đào Tử vui muốn điên, thật là nhiều tiền.

“Con có nhiều tiền như vậy thì mua cái gì?” Bà nội ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi.

“Cho ba cưới vợ.” Đào Tử thở dài, vẻ mặt thành thật nói.

Hà Tứ Hải bị nàng chọc mặt đỏ bừng lên.

Tất cả mọi người đều bật cười, đặc biệt là bà nội, cười đặc biệt lớn tiếng.

Vừa cười vừa vuốt đầu Đào Tử nói: “Thật là một bé ngoan, con nhỏ tuổi, ba con đã bị con chọc rồi.”

“Lời này là con học từ ai vậy?” Hà Tứ Hải nói.

“Người trong thôn đều nói ba không có tiền cưới vợ.” Vẻ mặt Đào Tử thành thật nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không có trách cứ Đào Tử, chỉ là đưa tay lên sờ đầu nàng.

“Mọi người đang cười cái gì vậy? Nói cho con nghe với.” Đúng lúc này, Trương Lộc từ trong phòng đi ra.

Trên người còn mặc đồ ngủ có in hình pikachu, tóc tai bù xù, ngáp một cái, bộ dạng lôi thôi, lúc nói chuyện còn đưa tay gãi mông.

“Con nhìn con có ra thể thống gì không, đi vào sửa soạn lại cho mẹ.” Ôn Nhã cảm thấy mất mặt muốn chết.

“Làm sao, con ở trong nhà của con, không thể để thoải mái một chút được à?” Trương Lộc không quan tâm đến.

“Chúc mừng năm mới!” Vào lúc này, bỗng nhiên Đào Tử đem heo vào giơ lên trước mặt cô.

Đào Tử: (???)

Trương Lộc: ???

“Em làm cái gì đấy?” Trương Lộc nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên là muốn lì xì rồi, con là cô, lẽ nào không nên cho con bé một bao lì xì sao?” Ôn Nhã ở bên cạnh tức giận nói.

Đồng thời ôm tâm trạng xem kịch hay, nhìn cô làm gì bây giờ.

Trương Lộc ở trong túi sờ sờ, mới nhớ đến, cô đang mặc áo ngủ.

“Chờ một chút.” Cô hướng về Đào Tử nói.

Sau đó quay đầu hướng về Trương Hải Quân đang xem kịch vui nói: “Ba, chúc mừng năm mới.”

Nói xong, liền duỗi tay ra.

Trương Hải Quân: …

“Ba nhưng là đã đồng ý với con rồi, ăn tết cũng sẽ cho con thêm một cái bao lì xì nha, ba sẽ không lại chơi xấu đấy chứ?” Trương Lộc trợn mắt lên nói.

“Nha đầu này.” Trương Hải Quân lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó từ trong túi lấy ra một bao lì xì ra đưa cho Trương Lộc.

“Thịch Thịch, hiện tại liền có rồi.” Cô trực tiếp đưa bao lì xì qua cho Đào Tử.

Sau đó đắc ý nhướng mày với Ôn Nhã.

“Chúc mừng năm mới.” Hà Tứ Hải hướng về phía Trương Lộc nói.

Trương Lộc ngây người, Ôn Nhã bắt đầu cười ha ha.

“Còn có thể … có thể như vậy được à?” Cô như muốn khóc nói.

“Vì sao không thể chứ, con là chị mà.” Ôn Nhã cười nói, ngay cả Trương Hải Quân cũng mỉm cười.

Nhìn con gái nghịch ngợm của mình ăn trái đắng, cũng là một chuyện rất vui vẻ.

Không nghĩ tới lúc này, Hà Tứ Hải lại lấy ra một phong bao lì xì đưa cho Trương Lộc.

“Ồ? Cho tôi à?” Trương Lộc kinh ngạc hỏi.

Hà Tứ Hải gật đầu.

Trương Lộc vui vẻ nhảy lên, không chút khách khí cầm lấy.

“Ha ha, không nghĩ tới Tiểu Chu lì xì cho chị nha.” Cô vui vẻ nói.

“Vậy con còn không thấy ngại khi cầm à? Con là chị gái à?” Ôn Nhã nhắc nhở.

“Chị gái thì thế nào? Con lại không có tiền, ba mẹ thật keo kiệt, cũng không cho con tiền, cơm cũng ăn không nổi …” Trương Lộc vừa nói, vừa lén lút nhìn hai vợ chồng Trương Hải Quân.

“Con cái nha đầu này.” Ôn Nhã bị nàng chọc tức đến cười, đưa tay liền gõ lên đầu cô một cái, sau đó định lấy bao lì xì đưa cho Hà Tứ Hải.

“Không cần, cháu đã đi làm rồi, cô ấy còn đi học, đợi sau khi cô ấy đi làm rồi, còn muốn liền tìm cô ấy lấy.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Nghe chưa, nghe chưa, Tiểu Chu tốt nhất ….” Trương Lộc vui vẻ nói.

Sau đó vội vàng đem bao lì xì cất vào trong túi tiền.

Trương Hải Quân lắc đầu, sau đó cùng Ôn Nhã lấy ra một bao lì xì đưa cho Hà Tứ Hải: “Vốn là muốn đợi đến khi ăn tất niên xong đưa cho con, nhưng thôi giờ đưa cho con luôn.”

“Bà nội cũng cho con.” Bà nội mỉm cười cũng lấy ra một bao lì xì.

“Không cần, không cần,...” Hà Tứ Hải vội vàng từ chối.

“Cái này không thể từ chối được, đây là quà năm đầu tiên con về nhà, những năm qua…” Bà nội nói xong, nước mắt lại ở trong viền mắt muốn rơi xuống.

“Mẹ, năm mới không nên như vậy, ngày hôm nay đoàn viên, hẳn là phải vui vẻ mới đúng.” Trương Hải Quân vội vàng an ủi.

“Đúng, vui vẻ, vui vẻ.”

Bà nội lau nước mắt, nhìn người trong phòng, lộ ra một nụ cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment